Vậy là, ánh mắt dịu dàng trước kia với cô cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, gặp dịp thì chơi sao? Người phụ nữ này, là người anh thích? Vậy thì, cô được xem là gì? Vân Thi Thi có chút không hiểu, suy nghĩ hơi rối loạn. Nhưng bây giờ, cô đau lòng, không phải những thứ này. Mà là Tiểu Dịch Thần còn nằm trong phòng bệnh, bởi vì anh vô tình, mà thương tâm chán nản. Còn anh, lại còn ở nơi này ôm ấp phụ nữ? Mộ Nhã Triết thấy cô đứng ở nơi đó, trên mặt lóe qua một tia hoảng loạn không tên, nhưng rất nhanh đã bị anh áp chế. Cũng không biết cô đã nhìn thấy tình cảnh đó bao nhiêu, nghe được bao nhiêu, không biết người phụ nữ không hề động đậy mà nhìn anh, trong đầu lại đang suy nghĩ miên man cái gì! Thế là, anh nói: "Tại sao em lại ở chỗ này?" Khoảng cách bọn họ không xa, giọng nói của người đàn ông mạnh mẽ, cô lại làm như không có nghe thấy, xoay người, cửa thang máy đã mở, cô sải bước đi vào thang máy, ấn nút tầng trệt, định trở về phòng bệnh! Mộ Nhã Triết thấy cô phớt lờ mình, không thèm đáp lại câu hỏi của anh, chỉ lầm lũi bước vào thang máy, trong lòng nổi cáu, bước nhanh đi tới cửa thang máy. Lúc cửa thang máy sắp đóng lại, anh đưa tay ra, mạnh mẽ ngăn ở cửa, bị cánh cửa hung ác kẹp lại. Vân Thi Thi cả kinh, thì thấy cửa thang máy mở ra lần thứ hai, người đàn ông nhanh chân bước vào, đứng ở trước mặt cô từ nhìn trên cao xuống, trên mặt có chút tức giận. "Em có ý gì?"   Vân Thi Thi bị câu hỏi của anh làm cho đầu óc mơ hồ: "Cái gì mà có ý gì? Không hiểu anh đang nói cái gì!" "Anh hỏi em, tại sao em lại ở đây, em không thèm quan tâm, quay đầu bước vào thang máy, đây là ý gì!?" Mộ Nhã Triết bị cô đối xử lạnh nhạt nên thẹn quá thành giận, cửa thang máy khép lại, anh liền một bước tiến lên, dồn cô vào trong góc. Vân Thi Thi không sợ hãi không tức giận, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, không trả lời mà hỏi lại: "Em không nên ở đây sao? Hay là đã quấy rầy anh ve vãn phụ nữ? Nếu như là vậy, vậy thì thật là xin lỗi." Cô quái gở, làm cho nhiệt độ trên mặt người đàn ông trong nháy mắt rơi vào hầm băng: "Ve vãn? Đầu óc của em, cả ngày đang suy nghĩ gì!?" Ve vãn? Tống Ân Nhã là em họ của anh, chẳng qua là ôm ấp giữa anh em, cô lại nói thành ve vãn? Nếu như hiện tại không phải ở nơi công cộng, anh thật sự rất muốn cho người phụ nữ này biết tay! Vân Thi Thi khẽ nói: "Em không muốn gì cả, cô ta là ai, quan hệ giữa hai người là gì, đang làm gì, em không có hứng thú muốn biết." Lời nói của cô lạnh lùng, lại có vẻ rất chói tai. Cái gì mà cô không có hứng thú muốn biết? Cô biết cái gì? Lại muốn biết cái gì đây? Mộ Nhã Triết không biết rốt cuộc thì cô bỗng nhiên nổi điên cái gì, chợt nhớ tới, khóe miệng nhếch lên độ cong không chính đáng, hỏi: "Ghen?" "Không có. Tại sao em lại muốn ăn giấm chưa chứ?" Cô lạnh nhạt phủ định, ý cười nơi khóe miệng Mộ Nhã Triết cứng đờ, sắc mặt nhất thời có chút đen. Thái độ dửng dưng như không của cô, khiến cho trong lòng anh thực khó chịu. "Vậy em đang tức giận cái gì? Hay là nói, ở trong mắt em, anh không đáng tin tưởng?" Cô nhìn anh, liền nhớ tới dáng dấp thương tâm khổ sở của Tiểu Dịch Thần, lại nghĩ đến một màn kinh hồn xảy ra ở công viên trò chơi ngày hôm nay. Nghĩ đến ma thiên luân bị trục trặc, hai đứa bé suýt nữa xảy ra chuyện, lại nhớ tới hình ảnh ôm ấp lúc nãy giữa Tống Ân Nhã cùng Mộ Nhã Triết, bây giờ lại nhìn mặt của anh, đột nhiên cảm giác, hình ảnh vừa rồi có chút chói mắt. Trong lòng cô có chút cay cay. Ngày hôm nay là sinh nhật của Tiểu Dịch Thần!? Mặc dù cha con có hiểu lầm gì đó, nên bỏ mặc con trai một mình trong công viên trò chơi sao? Nếu nói đây là trừng phạt, không thể không nói, đây không phải là trừng phạt quá mức sao? Tiểu Dịch Thần xảy ra chuyện, anh không biết sao?