Lúc nãy ở phòng cấp cứu bác sĩ nối lại cánh tay cho cậu ta, lông mày cậu ta cũng không nhíu một cái, mẹ mới vừa lột quýt cho cậu ăn cậu ta lại già mồm rồi!? Vân Thiên Hữu rầu rĩ. Đáng ghét chính là, mẹ còn chưa nói với cậu, đã tiến đến trước giường bệnh của cậu ta cưng chiều lột quýt cho cậu ta. Trong lòng Vân Thiên Hữu có chút khó chịu nho nhỏ. Tên nhóc này, rõ ràng là có lòng muốn cướp mẹ cùng cậu, có đúng không!? Làm sao có thể để cậu ta thực hiện được!? Vân Thiên Hữu đảo con ngươi một vòng, ngay sau đó, hướng về phía Vân Thi Thi hơi giương ra tay nói: "Mẹ, Hữu Hữu muốn xuỵt xuỵt!" Mộ Dịch Thần: "..." Vân Thi Thi lập tức tới rồi, từ trong ngăn kéo cầm giấy vệ sinh, ôm Vân Thiên Hữu đi tới phòng vệ sinh. Vân Thiên Hữu lợi dụng thời gian khi Vân Thi Thi ôm lấy cậu, quay về phía Mộ Dịch Thần le lưỡi một cái, gương mặt nhỏ giả làm mặt quỷ, đắc ý mặc cho Vân Thi Thi ôm cậu. Mộ Dịch Thần triệt để không nói gì: "..." Nhưng cậu ta cũng không suy nghĩ một chút, Vân Thiên Hữu là đạo hạnh gì, tuổi tuy nhỏ, nhưng có thể ăn Vân Thi Thi gắt gao, cuộc chiến tranh sủng, Mộ Dịch Thần làm sao là đối thủ của cậu? Hay là luận thân thủ, Vân Thiên Hữu ở trước mặt cậu ta thực sự là không sánh được gì.  Nhưng luận về cẩn thận, Mộ Dịch Thần đúng là không sánh bằng Vân Thiên Hữu. Thế là, trong phòng vệ sinh, cởi quần, Vân Thiên Hữu liền bắt đầu kéo dài thời gian. "Xuỵt xuỵt không ra!" Qua thật lâu, cậu nói ra câu này. Vân Thi Thi dở khóc dở cười nói: "Vậy mẹ mặc quần cho con nha!" "Không muốn." "Hửm...?" Đầu óc Vân Thi Thi hơi mơ hồ. Nửa ngày sau, Vân Thiên Hữu lại nói thêm một câu: "Hình như là muốn ị." Khóe môi Vân Thi Thi co giật: "Được rồi! Vậy con đi xong thì gọi mẹ!" Thế là, Vân Thi Thi vội vàng muốn đi. Vân Thiên Hữu chu mỏ ra, có chút oan ức nói: "Mẹ đừng đi! Mẹ đi rồi, con liền không có cảm giác." Vân Thi Thi im lặng: "Đi ị muốn cảm giác gì!?" Vân Thiên Hữu giải thích như chuyện đương nhiên: "Cảm giác an tâm." Vân Thi Thi: "..." Có ý gì! "Mẹ đi rồi, Hữu Hữu cảm thấy tâm thần không yên, Hữu Hữu sợ một mình..." Thành ngữ còn dùng rất lưu loát, điều quan trọng là, chưa từng thấy cậu dính người như thế. Ngày trước, đừng nói là phòng vệ sinh, chính là trên lớp học ở một mình cũng có thể. Làm sao vào lúc này... Vân Thi Thi bắt đầu suy nghĩ, thấy hơi kỳ lạ, nhưng rất nhanh đã lần ra được kế vặt của Vân Thiên Hữu, ngồi xổm xuống, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt cậu. Vân Thiên Hữu cũng nhìn cô, thấy sắc mặt cô là lạ, trong mắt có chút chế nhạo, liền bối rối: "Mẹ, mẹ làm sao thế?" "Hừm, để mẹ đoán xem?" Vân Thi Thi thong thả hỏi ngược lại: "Có phải là Tiểu Hữu Hữu nhà ta ghen không?" "..." Lập tức đoán đúng. Vân Thiên Hữu trầm mặc, không nói lời nào. Trong lòng vẫn còn chút chút khó chịu! Vân Thi Thi thấy cậu cúi đầu im thin thít, biết là mình đoán đúng, nâng khuôn mặt nhỏ tròn của cậu lên, hôn lên cái miệng nhỏ bởi vì rầu rĩ mà trề ra. Đôi môi ấm áp dịu dàng hôn lên môi cậu. Mặt Vân Thiên Hữu bởi vì thẹn thùng rất nhanh nóng lên: "Mẹ..." "Hữu Hữu, con biết không? Cậu ấy là anh trai của con." "Con biết." Vân Thiên Hữu chậm rãi nói: "Cậu ta là anh trai của con, cùng chung một cha một mẹ với con." Vân Thi Thi nghe xong, trong lòng còn có chút kinh ngạc. Hóa ra cậu đều biết? Làm cho nàng thấy rất bất ngờ! Cũng phải, hai đứa bé gặp mặt, hẳn là đã biết rồi.