Người đàn ông bị cú tập kích đột ngột này làm lui về sau mấy bước, Tiểu Dịch Thần chớp thời cơ lao lên, như con báo nhỏ nhanh nhẹn linh hoạt, nỗ lực đoạt lất khẩu Chim ưng sa mạc trong tay hắn ta! Nhưng người đàn ông hình như là sát thủ đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, bởi vậy võ nghệ hơn người, hắn ta nhanh chóng tung một cú đá vào ngực Tiểu Dịch Thần, cậu nhóc không kịp đề phòng ngã xuống đất! Vân Thi Thi thấy cảnh này, hét thành tiếng. Người đàn ông bò dậy từ dưới dất, lập tức giơ tay, bóp cò về phía Tiểu Dịch Thần. “Pằng ----------“ Nương theo tiếng súng trải qua xử lí giảm thanh, Tiểu Dịch Thần cũng ngay lúc hắn ta bóp cò thì lăn mình núp sang một bên, một tay ôm gấu trúc. Người đàn ông liên tục nã súng về phía cậu! “Pằng Pằng Pằng!” Trong không gian đóng kín, ngập tràn mùi thuốc súng! Cậu nhanh nhẹn né tránh, dựa vào sự yểm hộ của con gấu, không có vết thương nào, song liếc mắt nhìn con gấu, thấy trên người nó đã có mấy lỗ thủng! Đây là quà mà cậu tặng Hữu Hữu, vậy mà hắn ta...  Tiểu Dịch Thần trong cơn tức giận, đôi mắt híp lại, nhanh như chớp lấy ra một con dao ngắn từ cổ tay áo! Mỗi khi cậu đi ra ngoài, trên người đều sẽ có một loại vũ khí dùng đề phòng thân! An ninh của Thung lũng cổ tích nghiêm ngặt, nhưng chủ yếu nhắm vào người trưởng thành! Hôm nay may mắn là, con dao ngắn này có đất dụng võ, chỉ thấy cậu phi con dao về phía người đàn ông, người đàn ông vội né tránh, nhưng không gian của nhà ma chật hẹp, cổ của hắn ta vẫn bị con dao bay tới làm bị thương. Bởi vì động tác có biên độ rộng nên hắn ta sơ ý va vào đống đạo cụ, ‘ầm’ một tiếng, chiếc tủ ngả về sau! Tiểu Dịch Thần nhân lúc hắn ta phân tâm, vội vã chạy về phía Vân Thi Thi, nắm tay Vân Thiên Hữu, nói với Vân Thi Thi: “Chạy mau! Mục tiêu của hắn ta là hai người!” Vân Thi Thi sợ trắng bệch cả mặt, không kịp để ý tại sao cậu bé lại ở đây, cũng không quan tâm rốt cuộc điều gì đang xảy ra, chạy theo Tiểu Dịch Thần. Gần đến đường giao, Tiểu Dịch Thần muốn kéo Vân Thiên Hữu chạy về phía tay phải, Vân Thiên Hữu quay đầu nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào đã không thấy mẹ đâu! Chắc là do trên đường quá tối nên đã rẽ nhầm đường! “Mẹ...” Trong lòng Hữu Hữu lo lắng, muốn quay lại đường cũ tìm. Tiểu Dịch Thần kéo tay cậu lại: “Không nên đi!” “Bỏ ra! Tôi muốn tìm mẹ tôi!” Trong tình thế cấp bách, Hữu Hữu giằng mạnh khỏi tay Dịch Thần, cậu lo cho sự an nguy của mẹ, căn bản không để ý nhiều như vậy. Tiểu Dịch Thần bực bội dậm chân, cũng đi theo, nhưng đến khúc quanh thình lình chạm mặt chính diện với người đàn ông đã đuổi đến đây. Vân Thiên Hữu sợ hết hồn, còn trong lòng Tiểu Dịch Thần đoán chắn rằng.... Mục tiêu của người đàn ông này, là Vân Thiên Hữu! Tiểu Dịch Thần túm lấy cánh tay của Vân Thiên Hữu, bỏ chạy, vừa chạy vừa nói: “Đừng lo lắng, mẹ cậu nhất định sẽ không có chuyện gì! Mục tiêu của hắn ta là cậu! Hắn ta tới để giết cậu, hiểu chưa?” Vân Thiên Hữu kinh sợ trợn to mắt, hiển nhiên không dám tin. Đằng theo là tiếng bước chân theo sát của người đàn ông, Tiểu Dịch Thần căng thẳng quay đầu lại nhìn, thấy người đàn ông giơ tay lên, nhắm ngay tấm lưng của Vân Thiên Hữu bóp cò! Tiểu Dịch Thần thầm kêu hỏng bét, phi người qua, cùng Vân Thiên Hữu ngã nhào trên đất. “Bùm -------“ một tiếng, viên đạn cắt không khí, lao đi vun vút, cuối cùng trúng vào tủ đựng dụng cụ thủy tinh.