“Không!” Tiểu Dịch Thần kiên quyết đáp. Sắc mặt Mộ Nhã Triết nháy mắt lạnh xuống: “Ngay cả cha nói cũng không nghe sao?” “Cha nói sai, con không nghe!” Trong lòng Tiểu Dịch Thần tủi thân, nhưng biểu hiện vẫn là vẻ mặt kiên quyết, ngay trước mặt chị em Tống Ân Nhã, cậu không thể chịu thua cúi đầu: “Việc con không làm, sẽ không xin lỗi!” “Vậy con nói cho cha, con có đẩy em hay không?” Mộ Nhã Triết nghiêm túc hỏi. Tiểu Dịch Thần nghẹn lời một lúc, khó khăn nhả ra một chữ: “Đẩy...” Ngay sau đó cậu vội vã giải thích: “Đó là bởi em cắn con trước, hơn nữa con không...” “Nếu đã đẩy, em bị ngã sấp, không nên xin lỗi sao?” Mộ Nhã Triết dẫn dắt từng bước. Anh mặc kệ đứa trẻ khác có làm gì sai không, anh chỉ để ý con mình có ý thức trách nhiệm hay không. Dù không cố ý, nhưng đã đẩy, Tống Ân Hi ngã xuống cũng ít nhiều có trách nhiệm của Tiểu Dịch Thần, cho nên anh bắt Tiểu Dịch Thần phải cúi đầu nói xin lỗi. “Con nên tự kiểm điểm lại sai lầm của mình!” Đối với lời của Mộ Nhã Triết, Tiểu Dịch Thần luôn nghe răm rắp, cảm thấy sự việc có vẻ nghiêm trọng, bởi vậy mặc dù vẫn không phục nhưng không trái lời nữa, cúi đầu với Tống Ân Hi: “Xin lỗi, Ân Hi, là anh sai, anh không nên đẩy em!” Nhưng câu xin lỗi của cậu không khiến Tống Ân Hi ngừng khóc. Song điều có thể làm, chỉ có thể là xin lỗi! Cậu đã làm rồi, có được tha thứ hay không, cậu không quan tâm! “Chú Mộ ôm...” Tống Ân Hi không để ý đến Tiểu Dịch Thần xin lỗi, chỉ mở to hai mắt đẫm lệ nhìn về phía Mộ Nhã Triết vươn tay. Lần đòi ôm này, Mộ Nhã Triết không từ chối. Nhận lấy cô bé từ trong lòng Tống Ân Nhã, Tống Ân Hi như đạt được mục đích, tiếng khóc hơi ngừng lại. Trong bụng Tiểu Dịch Thần bực bội, hơn nữa lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy sự đắc ý khi âm mưu thành hiện thực trong mắt Tống Ân Hi, móng tay bấm sâu vào bàn tay. Người quản lí của công ti Nhạc Trí vội vã chạy đến, hôm nay, trùng hợp Lý Hàn Lâm đang khảo sát hạng mục mới ở Nhạc Trí, biết có một đứa trẻ xảy ra chuyện, bèn dẫn nhân viên y tế chạy tới. Vừa thấy mấy người trước mắt, khóe mắt khẽ co giật. “Hiệu trưởng Lý?” Mộ Nhã Triết híp mắt, rõ ràng là liếc mắt đã nhận ra ông. “Haha... thật trùng hợp quá?” Lý Hàn Lâm lúng túng nói: “Giám đốc Mộ, chào anh.” Nhân viên y tế mang cáng cứu thương tới, muốn đón lấy Tống Ân Hi trong lòng Mộ Nhã Triết, nhưng tiểu Ân Hi không chịu, sống chết ôm chặt lấy Mộ Nhã Triết, cuối cùng đành phải thương lượng. “Chú Mộ, chú sẽ đi cùng con chứ?” “Ừ, ngoan, chú Mộ đi với con.” “Ưm... Có chú Mộ bên cạnh con, con không sợ gì nữa.” Tống Ân Hi thút thít nói, dáng vẻ rất đáng thương. Tiểu Dịch Thần cô đơn đứng yên một chỗ, trơ mắt nhìn Mộ Nhã Triết ôm Tống Ân Hi lên xe cứu thương, dưới sự nôn nóng, vội hỏi: “Cha, cha không đưa con đi chơi tiếp sao?” “Cùng lên xe đi, đưa Ân Hi đi bệnh viện trước đã.” “Nhưng... Hôm nay là sinh nhật con mà...!” Tiểu Dịch Thần miễn cưỡng nở nụ cười nói. Ánh mắt Mộ Nhã Triết lạnh đi, giọng nói cũng trầm xuống: “Lần sau đi chơi cùng con, hôm nay chỉ có thể đến đây thôi!” Đến đây thôi... Sao có thể chỉ đến đây thôi? Tiểu Dịch Thần bướng bỉnh đứng yên, ấp úng nói: “Con không muốn...” “Cái gì?”