Anh vốn không thích đến công viên trò chơi. Dù sao cũng đã là người trưởng thành, từng trải, dù nơi đây có là thiên đường mộng ảo đi nữa anh cũng cảm thấy nhàm chán vô vị. Nhưng thấy cậu nhóc thỏa mãn, tâm tình anh cũng theo đó mà rất tốt. Mộ Nhã Triết mang cậu đi chơi mấy trò chơi. Trò chơi ở thung lũng cổ tích nhiều vô vàn, nói chung, trong mấy công viên trẻ em khác, phần lớn đều có rất ít trò chơi dành cho trẻ em, dù sao trò chơi mà trẻ em có thể chơi được cũng có hạn. Nhưng Thung lũng cổ tích thì khác, ở những chỗ khác cẩm trẻ em dưới sáu tuổi chơi trò chơi kích thích, trong Thung lũng cổ thích, trẻ em sáu tuổi cũng có thể chơi! Có điều trò chơi độ cao thì sẽ không quá cao, trò tàu lượn thì sẽ không đi nhanh, thiết kế bảo hộ chắc chắn hơn! Lúc đầu, Mộ Nhã Triết còn lo lắng cậu nhóc sẽ không thích ứng được với những trò kích thích, bèn mang cậu đi chơi mấy trò đơn giản, ví dụ như xe qua núi, xem phim 4D, kiểu kiểu thế. Suốt cuộc hành trình, cậu nhóc rất vui sướng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, lúc này có thể nhìn ra tính cách mà đứa trẻ 6 tuổi nên có trên người cậu! Vô lo vô nghĩ, ngây thơ hồn nhiên! Hóa ra, tính cách lạnh lùng của đứa trẻ không phải do trời sinh, mà là do thiếu người bầu bạn! “Cha, con muốn chơi tháp chọc trời!” Tiểu Dịch Thần chỉ tòa tháp cao tới ba mươi mấy mét, hưng phấn đề nghị. Vừa dứt lời, từ chỗ tòa tháp vọng tới tiếng thét chói tai, nhìn có vẻ vô cùng mạo hiểm. “Cao như vậy, con không sợ sao?” Mộ Nhã Triết nhíu mày. Tiểu Dịch Thần bày ra vẻ không sợ trời không sợ đất, tin tưởng nói: “Không sợ! Có cha ở đây, cha sẽ bảo vệ con!” “Được, chúng ta đi.” Dứt lời, anh nắm tay cậu nhóc, đang muốn đi đến tháp chọc trời. Đằng sau chợt truyền đến giọng nói kinh ngạc: “Anh Mộ...?” Mộ Nhã Triết quay đầu lại, thấy một cô gái còn trẻ một tay cầm bóng bay, tay còn lại dắt một cô bé tầm năm sáu tuổi, ngạc nhiên đi tới chỗ anh. Nếu là người có mắt nhìn, nhất định sẽ nhìn ra trên vai cô ấy đeo cái túi giá trị xa xỉ. Cô gái đi tới trước mặt Mộ Nhã Triết, nở nụ cười dịu dàng: “Anh Mộ, thật trùng hợp quá, sao anh cũng ở đây?” Mộ Nhã Triết thấy cô, cũng hơi bất ngờ: “...Ân Nhã?” Tiểu Dịch Thần đang vui vẻ, quay đầu nhìn thấy người đi tới, vẻ hạnh phúc trên khuôn mặt nhanh chóng xụ xuống. Tại sao lại là bọn họ? Cô gái này tên Tống Ân Nhã, cô bé mà cô ta đang nắm tay là em gái cô ta, Tống Ân Hi. Đối với Tống Ân Nhã, Mộ Nhã Triết có tình cảm đặc biệt, ở nhiều phương diện rất nuông chiều cô ta. Không vì nguyên nhân gì khác, mà là vì mẹ của Tống Ân Nhã là Giang Khởi Mộng. Giang Khởi Mộng, là cháu gái của Giang Ý San, vợ của Tống Chính Quốc, bà cả nhà họ Tống. Nhà họ Tống cũng là danh gia vọng tộc ở thủ đô, lịch sử hơn trăm năm! Đến thời ông nội của Tống Ân Nhã, tham gia cách mạng, ông cụ Tống lúc còn trẻ đã tham gia tranh giành thiên hạ, là một trong mười người có công lập quốc. Người có công lớn lập quốc! Địa vị này cực kì quan trọng! Dưới ông có hai con trai, con cả là Tống Kiến Quốc, là thủ trưởng quân khu thủ đô, quyền cao chức trọng. Mà con trai thứ Tống Chính Quốc, là thị trưởng thủ đô, cũng là một nhân vật máu mặt. Người tài nhà họ Tống xuất hiện tầng tầng lớp lớp, nhất là ông cụ Tống, khiến bao người phải kính nể.