Nhìn vẻ mặt tủi thân của Tiểu Dịch Thần, anh không định giải thích thêm, đến khi vào công viên, cậu nhóc nhất định sẽ hưng phấn đến phát điên, nói không chừng sẽ ném đống đồ ngọt này ra sau gáy! Nếu vẫn muốn ăn thì lúc đó dẫn cậu đến quán bánh ngọt là được. Không chừng đây cũng được coi như là một niềm vui đấy! Vì vậy, anh cho ví tiền, DV và một chiếc sạc pin dự phòng bỏ vào balo, rốt cuộc đã chuẩn bị xong. Cứ như thế, hai cha con xuất phát. Khi tới công viên trò chơi đã là 11 giờ. Nhưng dòng người xếp hàng ở cửa không hề giảm bớt, thậm chí, vì là ngày quốc tế thiếu nhi, trước cửa công viên vẫn là hai hàng dài dằng dặc. Thung lũng cổ tích là khu vui chơi nổi tiếng nhất thủ đô, do công ti Nhạc Trí và tập đoàn N.E đồng sáng lập, lịch sử hai năm, đã thu hút không ít người. Khi ba hạng mục lớn được khai phá đã thu hút không ít vị phụ huynh mang con từ vạn dặm xa xôi tới, thậm chí thu hút rất nhiều bạn nhỏ nước ngoài. Vì vậy Mộ Nhã Triết một tay ôm Tiểu Dịch Thần, một tay cầm balo, trong ánh mắt hâm mộ khôn kể của mọi người, đi thẳng vào cửa VIP. “Trời ạ... mau nhìn người đàn ông kia xem, thật đẹp trai quá! Có phải là minh tinh nào không?” “Không thể nào? Chưa từng thấy trong giới giải trí có ai đẹp trai như vậy đâu? Anh ấy còn bế đứa bé? Còn trẻ như vậy mà đã làm cha rồi à?! Trời ạ, thật quá trẻ mà!” “Sao có thể chứ! Người đó thoạt nhìn chỉ khoảng hơn 20 tuổi, sao có thể làm cha được! Rõ ràng đứa bé kia là em trai anh ấy!” “Nếu quả thật đã làm cha, vậy thật ngưỡng mộ mẹ đứa bé! Cha đẹp trai, cục cưng đáng yêu, đúng là người thắng cuộc đời mà!” “Sao anh ấy không xếp hàng? Có đặc quyền à?” “Cậu không biết à? Chắc chắn anh ấy mua vé khách quý VIP rồi.” Có vé khách quý VIP không cần xếp hàng, có điều vé khách VIP rất đắt, người bình thường sẽ không chọn. Dù sao vé vào cửa phổ thông chỉ tốn 300 đồng, vé trẻ em còn được giảm một nửa, nhưng vé khác quý bất luận là người lớn hay trẻ em đều là 3000. Đắt thì đắt, nhưng vé khách quý có cái tốt của nó, không những không cần xếp hàng đợi, thậm chí tất cả trò chơi bên trong công viên đều được miễn phí. Nói đơn giản, 3000 đồng, ở trong công viên trò chơi, chơi thỏa thuê, tất cả đều miễn phí, hơn nữa ở từng trò chơi sẽ có đường dành riêng cho khách quý, không cần xếp hàng! Đối với nhà bình thường mà nói, có thể không có lợi. Đưa trẻ em đi chơi, căn bản không thể chơi được nhiều trò như vậy. Thế nhưng đối với Mộ Nhã Triết mà nói thì vô cùng có lợi. Quan trọng là... không cần chờ xếp hàng, đây là điều quan trọng nhất. Vào sân chơi, Tiểu Dịch Thần cực kì hưng phấn. Cửa vào Thung lũng cổ thích có ba con linh vật đáng yêu, đài phun nước, lâu đài, còn có cả xe hoa diễu hành, tất cả khung cảnh được xây dựng thành thế giới cổ tích, một khi bước vào thì như lạc vào thế giới thần tiên. Tiểu Dịch Thần vội kêu la: “Cha, cha, con muốn xuống!” “Được.” Mộ Nhã Triết đặt cậu xuống, cậu nhóc lập tức vui sướng chạy về phía xe lửa du hành. “Oa! Cha, cha mau nhìn nè! Là công chúa Bạch Tuyết nha!” Tiểu Dịch Thần chỉ vào cô công chúa xinh đẹp mặc bộ trang phục thánh khiết trên xe hoa, kinh ngạc kêu. Mộ Nhã Triết thấy cậu vui như vậy, khóe môi cũng cong lên. Anh vốn không thích đến công viên trò chơi. Dù sao cũng đã là người trưởng thành, từng trải, dù nơi đây có là thiên đường mộng ảo đi nữa anh cũng cảm thấy nhàm chán vô vị.