Lý Thừa Trạch cười với cô, vô cùng phong độ, dịu dàng hỏi: “Vị tiểu thư đáng yêu này là thiên kim nhà ai vậy?” Vân Thi Thi ngẩn ra, không muốn để tâm đến anh ta, thiên kim gì chứ, xuất thân của cô không cao quý như vậy. Sự lạnh nhạt của cô càng khơi dậy hứng thú của anh ta, Lý Thừa Trạch thầm nghĩ đây là cô đang xấu hổ, vì vậy mềm mỏng nói: “Xin hỏi nên xưng hô thế nào?” Diệp Minh Lan ngồi bên không được để ý tới, trên mặt cô ta không có biểu cảm gì, nhưng trong lòng thầm mắng: Quá xấu hổ! Đàn ông đúng là đàn ông, thấy con mồi xinh đẹp thì như bị mất hồn! Người phụ nữ của Mộ Nhã Triết, anh ta cũng dám dòm ngó? Ăn phải gan hùm đó hả? Vân Thi Thi liếc mắt nhìn Mộ Nhã Triết thần thái ung dung bên cạnh, bèn cười nghịch ngợm, chân mày cong cong, đôi môi dính rượu vang trở nên ướt át, cười rộ lên rất có tư vị yêu mị, cực kì mê hoặc. “Haha, dựa vào đâu tôi phải nói cho anh biết chứ?” Nói xong liền không để ý đến anh ta nữa. Thú vị! Cô gái này rất thú vị! Còn có chút kiêu căng! Lý Thừa Trạch nhớ nhung cô, lại bị Diệp Minh Lan lườm mắt cảnh cáo, đừng quá mức, tránh khỏi chọc Mộ Nhã Triết không vui. Sợ anh ta đó à? Từ nhỏ Lý Thừa Trạch đã được cưng chiều sinh kiêu, được đặt trong lòng bàn tay mà lớn lên, ngậm thìa vàng điển hình, quen không coi ai ra gì, sao có thể thực sự để Mộ Nhã Triết vào mắt? Nhà họ Mộ? Chẳng qua là một dòng dõi danh môn quý tộc đời, giờ thời thế thay đổi, ông cụ Mộ cũng đã già, chẳng lẽ anh ta này có thể một tay che trời? Nhà họ Lý ở thủ đô cũng thuộc dạng quý tộc giàu có, trong các gia tộc khác cũng không phải đèn cạn dầu! Vân Thi Thi đâu biết anh ta đang mưu tính gì? Cô cảm nhận được tầm nhìn đâm chọc của Diệp Minh Lan, thấy được sự nghi ngờ và ganh ghét trong mắt cô ta. Đây chính là nằm cũng trúng đạn đúng không? Vậy thì cứ nằm thôi vậy. Vì thế trong ánh nhìn chòng chọc của Diệp Minh Lan, cô yêu kiều khoác tay Mộ Nhã Triết, dùng âm thanh ngọt ngấy cười híp mắt nói: “Bóc tôm hùm cho người ta đi?” Mộ Nhã Triết quen đấu đá trên thương trường, sao không đoán ra chút tâm tư của cô? Khóe mắt ngạo nghễ nhìn cô, như đang cảnh cáo cô đừng có đùa giỡn. Lớn như anh, còn chưa từng hầu hạ ai đâu. Ý đồ không thành, khuôn mặt Vân Thi Thi hơi u ám. Người đàn ông này, sao không phối hợp như thế. Trên mặt Diệp Minh Lan lại thỏa mãn. Xem ra cô gái này không biết chừng mực, tự cho mình là đúng, được voi đòi tiên? Cô ta có thấy Mộ Nhã Triết hầu hạ ai bao giờ không? Gác đũa, cô không có hứng ăn uống, cầm cốc nước lạnh uống sạch một hơi. Vừa uống xong, không hiểu sao vùng bụng lại có cảm giác căng đau, cô đang tức, không chú ý nhiều. Nhưng lát sau, cô rõ ràng cảm nhận được bụng dưới có điều khác thường, thứ gì đó ẩm ướt trào ra, sắc mặt cô thay đổi, cả người như hóa đá! Không xong... Không thể nào? Sẽ không phải cái đó...tới chứ? Đang do dự, trong lòng cô thấp thỏm không yên, như đang ngồi trên kim, cả người cứng đờ không nhúc nhích. Nhưng cảm giác kia càng thêm rõ ràng. Khuôn mặt Vân Thi Thi nóng bừng, định đứng dậy đi đến nhà vệ sinh xem sao, còn chưa rời khỏi vị trí, khóe mắt nhìn thoáng qua màu đỏ thắm trên ghế, mặt đỏ phừng phừng, lại đặt mông ngồi xuống! Trời ạ...thật là mất mặt! Vân Thi Thi thực sự khóc không ra nước mắt! Thật quá xấu hổ! Ôi, hết lần này tới lần khác cứ luôn ở trước mặt người đàn ông này! Huống hồ còn có người khác ở đây! Vân Thi Thi quả thực chỉ muốn chui vào lỗ nẻ nào đó! Mộ Nhã Triết nhận ra sự kì lạ của cô, cúi đầu hỏi cô: “Sao vậy?”