Cậu nói xong lạnh lạnh lùng nói tiếp: “Cung Thiếu Ảnh, căn bản ông không xứng để cho tôi gọi một tiếng ông ngoại, cũng không xứng làm cha của mẹ ta. Ông đã tàn nhẫn đối với tôi, đối với Hữu Hữu như thế nào? Tôi nói cho ông biết, nếu mẹ tôi biết ông đối xử với Hữu Hữu như vậy, mẹ sẽ không bỏ qua cho ông.” Cung Thiếu Ảnh giật mình, không nói thêm được lời nào. Người đàn ông mặc áo trắng kích động hỏi han: “Cậu làm như thế nào?”  Tiểu Dịch Thần nhìn về phía hắn hỏi lại: “Cái gì?” “Chẳng lẽ cậu không dao động một chút nào sao?” Âm thanh của người đàn ông mặc áo trắng tràn đầy khí chất âm nhu, tựa như vẫn còn là thiếu niên, chưa trở thành đàn ông trưởng thành trầm ổn.  “Mẹ ruột phản bội, em trai phản bội, em gái phản bội, cha thì lạnh lùng. Chẳng lẽ những điều đó không làm cho cậu cảm thấy tuyệt vọng sao?” Tiểu Dịch Thần nghe vậy, trầm mặc một hồi lâu rồi khinh thường nhìn về phía người đàn ông kia. “Thì ra ông sử dụng chính là thủ đoạn này mục đích để thôi miên trí nhớ?”  Dừng một chút, Tiểu Dịch Thần cười lạnh một tiếng: “Buồn cười.” “Ngươi…” “Tại sao tôi phải tin tưởng là bọn họ phản bội tôi chứ?”  Tiểu Dịch Thần nghĩ đến Vân Thi Thi, trên mặt hiện ra biểu tình ấm áp: “Mẹ của tôi vĩnh viễn là mẹ của tôi. Hữu Hữu vĩnh viễn là em trai của tôi. Nguyệt Dao cũng tốt, cha cũng tốt. Bọn họ đều là một phần sinh mệnh của tôi, không thể nào chia cắt. Trừ phi tôi chết, nếu không thì ông đừng hòng xóa được trí nhớ của tôi về bọn họ.” Người đàn ông mặc áo trắng nghe vậy rùng mình một cái. Thật không ngờ ý chí của Tiểu Dịch Thần mạnh mẽ, kiên định như thế.  Cung Thiếu Ảnh nghe xong lại lảo đảo từng bước, thất thần một chút. Trong mắt ông ta cũng lộ ra một tia tán thưởng. “Tốt lắm.” Ông ta nói xong, xoay người phất tay áo bỏ đi.  Người đàn ông mặc áo trắng thấy vậy, nhìn cậu với ánh mắt phức tạp rồi cũng quay người đi theo. Trong phòng cuối cùng chỉ còn lại một mình Mộ Dịch Thần. Ngực cậu phập phồng một hồi lâu, rốt cuộc cũng bình phục tâm tình. Nhưng mà rất lâu sau đó cũng không dám nhắm mắt lại lần nữa.  Cậu lo lắng khi nhắm mắt lại sẽ tiếp tục mơ thấy những điều không tốt đẹp. “Mẹ…” Tiểu Dịch Thần nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Hữu Hữu, Nguyệt Dao, cha, mọi người nhất định phải chờ con trở lại…”  … Thời điểm Lisa khôi phục thần trí, cô phát hiện mình cũng bị nhốt ở trong một mật thất. Cô mở to mắt nhìn chếch lên phía trên thì thấy có một cửa sổ thông gió ở sát mái nhà. Xuyên qua cửa sổ cô mơ hồ nhận ra trời đã có chút ánh sáng.  Là sáng sớm. Cô đã mê man bao lâu? Ước chừng khoảng mấy giờ.  Ủa Mộ Dịch Thần đâu rồi? Có còn bị nhốt ở nơi đó hay không? Lisa nghĩ đến Tiểu Dịch Thần thì kích động muốn đứng dậy.  Nhưng mà cô càng giãy dụa thì dây thừng siết càng chặt hơn. Dây thừng này được buộc theo thủ pháp đặc thù, càng giãy dụa thì dây thừng càng trói chặt vào. Lisa tỉnh táo lại, nín thở ngưng thần, chậm rãi súc cốt.  Ngay cả Cung Kiệt cũng không biết cô luyện được công phu súc cốt. Trước kia vào thời điểm ở huấn luyện doanh, cô thường xuyên bị người canh chừng, mấy ngày mấy đêm không có cơm ăn, chỉ có nước uống. Cô cực kỳ đói, đói đến nỗi mặt đỏ cả lên. Vì thế cô học cách trốn khỏi nhà giam.  Mới đầu, lan can của nhà giam không gần, khi đó cô vừa nhỏ vừa gầy, rất dễ dàng trốn khỏi nhà giam. Sau đó ăn vụng một ít cơm thừa rượu cặn rồi trốn về lại nhà giam. Sau này thay đổi qua nhiều nhà giam khác nhau, cô bắt đầu tập luyện khả năng súc cốt thật sự, thật không ngờ cô lại luyện thành công.  Kỳ thật khung xương của con người cũng rất nhỏ. Súc cốt không phải là làm cho đầu xương ngắn lại mà lợi dụng sức ép lên xương và cơ thể để thu gọn thân hình. Có thể thu gọn lại gấp đôi.