Không được, nhất định là Vân Thi Thi đang đi tìm cậu! Cậu nhất định phải mau chóng tìm được Vân Thi Thi rồi đưa cô rời khỏi đây! Hữu Hữu hét to: “Mẹ! Mẹ… Con ở đây!”  Ở một góc khác, Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết cũng đang ráo riết tìm kiếm Hữu Hữu. Mơ hồ nghe thấy có tiếng kêu của trẻ con, Vân Thi Thi lập tức dừng mọi hoạt động, cẩn thận lắng nghe, sau đó mừng rỡ khi nhận ra đó chính là tiếng của Hữu Hữu. Cô kích động nắm tay của Mộ Nhã Triết: “Anh có nghe thấy không?”  Mộ Nhã Triết gật đầu: “Ừm, nghe rồi!” “Em có cảm giác Hữu Hữu đang ở gần đây! Thằng bé vẫn còn ở đây…” Vân Thi Thi xúc động: “Thằng bé cũng đang đi tìm chúng ta!” Mộ Nhã Triết lần nữa phân tích cẩn thận âm thanh xung quanh rồi đưa ra quyết định: “Tiếng gọi phát ra từ hướng đó!”  “Mau! Nhất định phải mau tìm thấy Hữu Hữu! Nơi này nguy hiểm quá!” “Ừm!” Hai người họ đan chặt tay rồi đi xuyên qua dòng người hối hả.  Vân Thi Thi không ngừng gọi tên Hữu Hữu. “Hữu Hữu…” “Hữu Hữu, mẹ ở đây!”  Hữu Hữu cũng đang đi về hướng nơi phát ra giọng của Vân Thi Thi. Nhờ thế mạnh chiều cao, Mộ Nhã Triết cuối cùng cũng trông thấy Hữu Hữu, anh lập tức đẩy những người chắn trước mặt ra, đi về phía cậu. “Hữu Hữu…”  Vân Thi Thi cũng đuổi theo rồi ôm chặt lấy Hữu Hữu. Hữu Hữu chưa kịp phản ứng gì thì đã nằm gọn trong vòng tay Vân Thi Thi. Ngẩng đầu lên, thấy trước mắt mình không ai khác chính là Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết thì cậu mới nhẹ lòng. “Con không sao!”  Vân Thi Thi mừng đến khóc nấc lên. Cô ôm chặt lấy Hữu Hữu, xúc động khi thấy con vẫn bình an vô sự, hai vai không ngừng run lên. Lúc nãy khi nghe thấy tiếng súng, cô lập tức nhận ra nơi này không còn an toàn nữa.  Mộ Nhã Triết nói là có kẻ khủng bố, dựa theo hướng tiếng súng phát ra thì hẳn kẻ xả súng đang trốn ở một nhà hàng, cầm súng máy hoặc AK 47 mà sát hại người dân. Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết sợ Hữu Hữu gặp chuyện nên từ nãy giờ vẫn không rời đi mà tìm cậu khắp nơi. Vân Thi Thi lo lắng vô cùng!  Lúc này, khắp nơi hỗn loạn, ai cũng xông về phía lối thoát hiểm, tiếng súng thì vẫn đều đặn vang lên. Thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng la thất thanh của những người bị bắn hoặc bị giẫm đạp. Có người trong lúc bị ngã, vai bị gai nhọn trên lan can đâm xuyên qua, máu chảy khắp nơi! Thật khủng khiếp!  Vân Thi Thi hễ nghĩ đến Hữu Hữu có thể gặp phải những nguy hiểm tương tự thì nôn nóng lắm! May quá! Thần linh phù hộ!  Hữu Hữu không sao! Trong lúc cô đang ôm Hữu Hữu thì tiếng súng lần nữa vang lên. Cô giật mình ôm lấy Hữu Hữu rồi nằm bò ra đất, Mộ Nhã Triết thì đang dùng chính cơ thể mình che chắn cho mẹ con họ. Lúc này người dân đã bỏ chạy tán loạn, không gian càng lúc càng thưa thớt người, cho nên khả năng họ lọt vào tầm ngắm của tên xả súng lại càng cao!  Tiếng súng vừa dừng, Mộ Nhã Triết lập tức kéo tay Vân Thi Thi: “Nơi này không thể ở lâu được nữa, mau đi thôi!” Nói xong anh đỡ mẹ con cô dậy rồi cùng chạy thật nhanh về hướng thoát hiểm. Anh cố tình đứng che chắn ở bên trái, bên trái là hướng đối diện nhà hàng nơi tên khủng bố đang lẩn trốn.