Phòng tắm tràn ngập hơi nước. Dần dần, Hữu Hữu cùng thả lỏng hơn, cả người không còn cứng đờ nữa, mặc cho Vân Thi Thi dùng bọt biển chà xát khắp cơ thể cậu. Tay cô rất dịu dàng, rất nhẹ, bọt biển lướt trên người cậu đến nỗi xương cũng mềm ra  Tiếp theo, Vân Thi Thi lấy dầu gội đầu, xoa lên tóc cậu, cô vô cùng cẩn thận, không hề có chút bọt xà phòng rơi vào mắt cậu. Vì bàn tay dịu dàng này của cô, Hữu Hữu không khỏi thất thần hồi lâu. Lúc tắm rửa xong, Vân Thi Thi bế cậu ra khỏi nước, dùng chiếc khăn rộng thùng thình chà lau khắp người.  Hữu Hữu vẫn yên lặng như cũ, chỉ là không hề kháng cự mạnh mẽ ra bên ngoài. Cậu... Đang chậm rãi tiếp nhận cô sao? Nghĩ đến chuyện này, trái tim Vân Thi Thi tràn ngập ấm áp.  Cô tin chắc, dù mất trí nhớ nhưng tình máu mủ thì không thể nào bị xóa nhòa! Cô tin, nhất định Hữu Hữu sẽ khôi phục trí nhớ. Cô bế cậu vào phòng nhưng không vội rời đi, cô lấy ra một quyển truyện cổ tích thật dày trong tủ đầu giường.  Trước kia, Hữu Hữu rất thích nghe cô đọc truyện trước khi ngủ. Lúc cậu không ở đây, những quyển truyện kia đều bị Tiểu Dịch Thần lén cất giấu, cô còn tưởng đã bị vứt bỏ, cứ buồn bã mãi, cô lại đến nhà sách mua rất nhiều truyện về, đặt vào tủ đầu giường của Hữu Hữu. Mỗi lần có truyện mới xuất bản, cô đều mua không sót một quyển.  Hữu Hữu khó hiểu nhìn cô cầm quyển truyện lên, đôi mắt vô cùng kinh ngạc. “Con không nhớ sao? Lúc trước con rất thích nghe mẹ đọc truyện cổ tích.” Vân Thi Thi lật một trang, câu chuyện thứ nhất là “Nàng tiên cá” của Andersen, cô mơn trớn những dòng chữ, nhất thời vô cùng xúc động!  Đây cũng là câu chuyện đầu tiên cô đọc cho Hữu Hữu nghe. Lúc đó cậu còn nhỏ, có cái hiểu cái không, sau này cô lại đọc thêm vài lần, lúc đó cậu mới hiểu đây là một câu chuyện buồn. Hữu Hữu nằm xuống giường, Vân Thi Thi đắp kín chăn cho cậu.  “Đã từng nghe “Nàng tiên cá” chưa?” Hữu Hữu mở to mắt, không hề nói chuyện. Vân Thi Thi nói tiếp: “Nhất định con không nhớ, mẹ đọc lại lần nữa, nhé?”  Cậu chậm rãi nhắm mắt lại. Cô cầm quyển truyện, dịu dàng đọc. “Sâu dưới đáy biển, có một vương quốc của loài cá. Hải vương có 6 cô con gái xinh đẹp, nhất là cô con gái út, trông xinh đẹp hơn các chị của mình, cô lương thiện, trong sáng, có giọng nói rất êm tai. Họ sống tự do tự tại ở biển rộng, không lo lắng buồn phiền điều gì. Đôi khi, lão tổ mẫu kể cho họ nghe một vài chuyện trên đất liền, khiến lòng không ít người có sự tò mò và khát khao đối với thế giới trên mặt biển.”  ... Vân Thi Thi nhớ lại lúc trước, Hữu Hữu ba tuổi ôm gối tựa vào đầu giường, nhìn cô với ánh mắt khát vọng. “Mẹ, người cá có giống với con người không ạ?”  “Không đâu, họ có thân thể của con người và chiếc đuôi của cá.” “Vậy sao họ thở được trong nước ạ?” “...” Vân Thi Thi lập tức khó xử, cô nói: “Họ là tinh linh dưới đáy biển, nên có thể tự do bơi lội, tự do hô hấp.”  “Lúc họ lên bờ, thì đi thế nào ạ?”