Alice vội vàng nói: "Cung Kiệt, anh bình tĩnh một chút." “Sao tôi có thể bình tĩnh được!” Cung Kiệt giận dữ hỏi lại: “Rõ ràng là cô nói với tôi, việc này là do chị không nhận cha, vì lý do này… vì lý do này mà giấu Hữu Hữu ở bên mình để làm sự trừng phạt. Việc này thật là vô lý!”  “Chuyện không phải như anh nghĩ đâu.” Alice cũng đứng lên, kích động nói: “Không có trừng phạt, cũng không phải muốn nhắm vào ai, chỉ là…” Cung Kiệt nhìn chằm chằm vào cô: “Alice, cô chưa từng làm mẹ, cô có biết nỗi mất mát đó như thế nào không?”  Alice há hốc mồm, lồng ngực bỗng nhiên cảm thấy đau đớn. Cô siết chặt nắm tay, bỗng nhiên nói một cách châm biếm: “Cả đời này e là tôi không có cơ hội làm mẹ nữa! Nhưng không có nghĩa là tôi không hiểu được tấm lòng của người mẹ.” Cung Kiệt cũng giật mình, trong lời nói của anh đã vô tình làm tổn thương cô.  Alice không thể mang thai nữa. Trước khi cô đến Cụ Phong từng làm một bác sĩ bình thường. Vì nghiên cứu vắc-xin không tiếc dùng cơ thể mình để làm thí nghiệm, nhưng không ngờ thí nghiệm thất bại khiến cô bị tác dụng phụ, cơ thể bị nhiễm độc. Sau khi cấp cứu mấy ngày đêm, cuối cùng mới cứu được tính mạng của cô. Vì việc lạm dụng cơ thể mình để thí nghiệm, cô bị bệnh viện khai trừ.  Do bị nhiễm độc nên cả đời này cô cũng không thể mang thai được nữa. Đây gần như là một tâm bệnh của cô. “Xin lỗi.”  “Không sao, không liên quan đến anh.” Là do cô liên tưởng đến việc mình không thể sinh con, Cung Kiệt không có ý nói động đến việc này. Cung Kiệt thở dài nói: “Thôi đi, cô không muốn nói thì thôi vậy.”  Anh vừa định rời khỏi thì Alice đột nhiên nói: “Tôi rất hiếu kỳ, sao anh lại nghi ngờ Cung Phạm chính là Vân Thiên Hữu?” Cung Kiệt dừng bước lại, xoay người rồi nói: “Trực giác, cộng thêm suy đoán.” Liên kết các đầu mối lại, thân phận của Cung Phạm đúng thật rất khả nghi.  Alice nói: “Anh ngồi đi.” Cung Kiệt nghe vậy, không nói gì ngồi xuống ghế. Anh vừa ngồi xuống, Alice đột nhiên hiếu kỳ hỏi: “Anh không chút thắc mắc tạo sao Cung Phạm là Vân Thiên Hữu nhưng lại không quay về tìm các người sao?” “Chuyện này, đến giờ tôi vẫn không thể giải thích, chẳng lẽ là mất ký ức…”  Alice cười, cầm lấy ly rượu vang, cho đến khi cô uống cạn hết rượu trong ly mới quyết định thành thật công bố! Có lẽ, là do câu nói khi nãy của Cung Kiệt đã làm cô lay động! Nỗi đau mất con…!  Đều là phụ nữ, tim liền tim, trơ mắt nhìn thấy cốt nhục phân ly, cô cũng không nỡ. Alice nói: “Hữu Hữu không hề mất ký ức.” Cung Kiệt nghe xong, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào cô: “Nói vậy là cô thừa nhận rồi, Cung Phạm chính là Vân Thiên Hữu!”  “Đúng!” Alice thản nhiên gật đầu: “Cung Kiệt, anh thông minh như vậy, trong lòng sớm đã có đáp án. Anh đến hỏi tôi chính là vì tin tưởng tôi. Giao tình của chúng ta nhiều năm qua như thế, tôi cũng không thể phụ sự tin tưởng của anh!” Cung Kiệt nghe cô nói, trong lòng không biết nên vui hay buồn!  Chuyện vui là Hữu Hữu vẫn còn sống, là do Alice nói thì chắc chắn là thật! Dù sao đi nữa, người còn sống là may mắn trong bất hạnh! Nhưng buồn chính là Hữu Hữu lại biến thành như thế này, khiến anh không khỏi đau lòng!  Chỉ riêng việc cậu chấp nhận cái tên “Cung Phạm”, đã khiến cho người khác không thể nào lý giải. “Cậu ấy…” “Cậu ấy đã quên anh rồi.”  Alice dừng lại một chút rồi nói: “Đương nhiên cũng quên đi Vân Thi Thi và Mộ Nhã Triết, quên đi tất cả mọi ký ức liên quan đến cái tên Vân Thiên Hữu.”