Người đàn ông nghe vậy quay lại, hơi gật đầu, lệnh cho mấy tên thuộc hạ ở ngoài canh giữ, lạnh lùng nói: “Ở ngoài cửa chờ tôi.” Nói xong anh ta theo bác Phúc đi về phía phòng khách. Lúc đi ngang qua Tiểu Bảo và Lâm Hi, ánh mắt người đàn ông nhìn thẳng về phía trước không quay đầu lại, khi đi mang theo làn gió làm tóc của Tiểu Bảo rối tung.  Lâm Hi bị khí thế trên người anh ta làm kinh sợ, sợ sệt hỏi: “Người đàn ông này là ai?” Tiểu Bảo mơ hồ lắc đầu: “Em cũng không biết.” … Phòng tiếp khách. Bác Phúc pha một bình trà Đại Hồng Bào, rót ra hai tách trà, đưa về phía Cố Cảnh Liên và Cung Kiệt. “Kiệt thiếu không biết vì sao lại đến đây?”  Cung Kiệt nhấp một ngụm trà liền đặt tách sang một bên, cũng không hỏi thăm trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. “Tôi nghe nói thời gian trước anh mới trở về từ Bắc Phi.” Âm thanh anh ta dù thấp nhưng không che sự khí thế trong đó.  Cố Cảnh Liên nghe vậy thản nhiên nói: “Đúng.” "Tôi còn nghe nói." Cung Kiệt nhìn về phía Cố Cảnh Liên: “Công xưởng Wildt ở Bắc Phi đã bị Cụ Phong thu mua?”  “Chuyện này tuy rằng là Cụ Phong thu mua chắc là Kiệt thiếu cũng biết đúng chứ.” Cung Kiệt nghe vậy, ánh mắt tối sầm lại: “Là sự thật?” Cố Cảnh Liên hừ lạnh một tiếng, tuy trước mặt Cung Kiệt nhưng cũng khó tránh sự tức giận.  Dù sao mảnh đất Wildt kia, nhường cũng là chuyện không tình nguyện. Lúc ấy anh và Cụ Phong là thực lực tương đương, nếu không phải là Cung Phạm đê tiện, thủ đoạn độc ác thì anh cũng sẽ không chủ động rút lui khỏi thị trường Bắc Phi. Cố Cảnh Liên cho rằng Cung Kiệt biết, nay còn hiên ngang chạy lên Cố gia ra vẻ ta đây.  Do đó, anh rất không khách khí: “Kiệt thiếu không cần giả vờ như vậy. Thu mua miếng đất đó tập đoàn Cụ Phong liền trở thành bá chủ của Bắc Phi. Đã như vậy Kiệt thiếu đến đây là muốn làm cái gì? Cậu cũng đừng nói với tôi là cậu không biết chuyện này.” Chuyện này Cung Kiệt thật sự oan uổng. Cung Kiệt nói: “Chuyện này tôi thật sự không biết, nói chính xác là tôi không tham dự vào chuyện đó, thậm chí tôi còn phản đối chuyện thu mua đó.”  Anh hiểu rõ lũng đoạn một thị trường thì lợi ích sẽ đạt được nhiều hơn. Nhưng điều này cũng có nghĩa mất đi tính cạnh tranh, nếu như vận hành không tốt thì cái thị trường này lại không cách nào cứu vãn. Thế giới này có chiến tranh là bởi vì có cạnh tranh.  Người cũng vì sinh tồn đã tạo nên sự cạnh tranh. Không có cạnh tranh ngược lại sẽ rút lui, so với triều nhà Thanh bế quan tỏa cảng có gì khác biệt. Khi anh là người đứng đầu Cụ Phong luôn lo lắng suy nghĩ về tính cân bằng, không có đàn áp những thế lực khác quá mức, dù sao thủ đoạn của anh cũng rất độc ác, chỉ là so với Cung Phạm cũng không có tính xâm lược đến vậy.  Chỉ là đàn áp quá mức liền sẽ có phản kháng, làm như thế này không phải là tự chui anh vào rọ sao. Cho nên chuyện thu mua lần này không phải là ý của anh. Càng làm anh bất mãn là trên dưới Cụ Phong không ai biết chuyện này.  Chuyện này là do một anh Cung Phạm ra quyết định, không thông qua bất cứ ai kể cả Cung Thiếu Ảnh. Nhưng cái này không phải là trọng điểm. Trọng điểm là…  Cái đứa bé kia! Cung Kiệt trầm giọng hỏi: “Anh đi Bắc Phi đã gặp Cung Phạm rồi sao?” "Cung Phạm?"  Cố Cảnh Liên cũng không kiêng dè: “Đã gặp rồi.” “Đã gặp rồi?” Cung Kiệt kích động đứng dậy hỏi: “Anh thật sự đã gặp thằng nhóc đó?”  Cố Cảnh Liên nhíu mày: “Làm sao? Đứa bé đó làm sao lại có thể khiến Kiệt thiếu kích động như vậy?” “Vậy…”