Tiểu Bảo chân thành nói cám ơn, đồng thời cậu cũng mỉm cười bày tỏ: "Có điều từ giờ trở đi, anh chính là anh trai em rồi, nhưng mà làm em trai, em cũng sẽ chăm sóc anh thật tốt!" Lâm Hi có chút kinh ngạc!  Cậu không nghĩ tới Tiểu Bảo sẽ dễ dàng tiếp thu một "người dưng" như cậu, lại nói "em cũng sẽ chăm sóc tốt cho anh" ấm áp như vậy! Nhưng đối với Tiểu Bảo mà nói, Lâm Hi dù là người xa lạ, chỉ là bản thân cậu không có năng lực, còn người anh trai nhỏ này lại thay cậu cứu cha mẹ của cậu. "Ân cứu mạng" như vậy, quá quý giá!  "Anh không có nhà, Cố gia này nhất định là nhà của anh!" Tiểu Bảo nói như vậy. Chẳng hiểu tại sao, mặc dù phải chịu đựng quân phản loạn hung tàn như vậy Lâm Hi đều quật cường không rơi một giọt nước mắt lại bởi vì một câu nói này mà bỗng chốc rơi lệ!  ... Sau khi trở lại Cố gia, Cố Cảnh Liên lập tức gọi bác sĩ đến kiểm tra vết thương của Sở Hà. Vết thương bị nhiễm trùng rồi!  Ở trong hoàn cảnh phức tạp, tồi tệ như vậy, vết thương mặc dù đã được băng bó, bôi thuốc, khử trùng ổn thỏa nhưng bởi vì một đường chém giết, vết thương vốn được băng bó cẩn thận mới có dấu hiệu khép miệng lại bị động tác kịch liệt xé ra, khép lại lần nữa rồi lại bị xé ra, liên tục nhiều lần như vậy cộng thêm điều kiện hoàn cảnh do đó bị nhiễm trùng. Đơn giản chính là cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là có chút lở loét chảy mủ. Chỉ tiếc là nơi này e rằng sẽ để lại sẹo.  Có điều trên người Sở Hà nhiều sẹo như vậy, thêm một cái này cũng không là gì. Trên người cô có vài vết thương do súng đạn gây ra, đại khái như vậy là nhẹ nhất rồi. Sở Hà làm một lần kiểm tra toàn thân, Cố Cảnh Liên đặc biệt dặn dò.  Anh nhớ đến một lần khi phát nổ, sóng khí mạnh mẽ trực tiếp hất tung bọn họ. Cố Cảnh Liên không hề bị hất đi quá xa, Sở Hà thoáng cái lại bị hất đến thân cây khô, cũng không biết có tổn thương đến gân cốt hay không. Bác sĩ ấn gân cốt, thăm dò bên dưới, Sở Hà cũng nói không có cảm giác nơi nào tổn thương, bởi vậy chí ít không có tổn thương gân cốt.  Cố Cảnh Liên lúc này mới yên tâm. Tiểu Bảo không hiểu rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, cậu được bác Phúc giải thích nhiều lần thì bây giờ mới rõ ràng! Hóa ra do công tác nên cha bị vây hãm ở Bắc Phi, mẹ lo lắng không yên lúc này mới đến Bắc Phi, hai người gặp nhau giữa đường rồi cùng nhau trở về.  May mắn là cả hai đều không có chuyện gì. Nhưng mà Cố Cảnh Liên lại hiểu rất rõ rằng nếu không phải Sở Hà ăn ý phối hợp giết ra một con đường máu thì anh sợ là nhất thời không thể đi khỏi Bắc Phi. Đây là lạc quan nhất.  Sở Hà bị thương, đại khái không đủ mười ngày nửa tháng thì e rằng không xuống giường được. Cô đắp thuốc xong liền nằm xuống. Bác sĩ lại kiểm tra cho Lâm Hi cùng Cố Cảnh Liên một lượt, Cố Cảnh Liên chỉ là bị thương ngoài da một chút, cuối cùng, không thể qua được mắt cá chân trật khớp, anh lại tự mình vặn lại, bác sĩ giúp anh đưa nó trở về đúng vị trí một lần nữa, cái khác liền không có gì đáng ngại.  Lâm Hi bị thương tương đối nhiều, nhưng đại đa số đều là tổn thương ngoài da, vả lại không quá nặng. Một nhóm ở Bắc Phi mạo hiểm một hồi, may ma đều bình an vô sự. Có điều Sở Hà nằm trên giường nửa tháng thì bác Phúc lạo phát hiện một chuyện rất hiếm gặp.  Ông chủ của ông lại chăm sóc một người! Nửa tháng này Sở Hà nằm trên giường, cử động không tiện, cô không thể nào ngồi dậy, thỉnh thoảng trở mình đều cần người ôm. Cũng không phải cô yếu ớt, lúc ở chiến trường Bắc Phi bởi vì cầu sinh nên vết thương nứt toác, cũng không có cách nào kiềng dè, vào lúc ấy chỉ muốn sống sót. So với hi vọng thì vết thương gì đều không chú ý đến.