Bắc Phi có tổng cộng năm quốc gia nhưng trung tâm khu trung lập chính là Liberia, cũng là khu vực phồn hoa nhất Bắc Phi. Nơi này lệch khỏi sa mạc Sahara, là khu vực hoàng kim của Bắc Phi, bởi vậy dựa vào dầu mỏ cùng rất nhiều quặng mỏ tài nguyên, vô cùng phát triển. Xưa nay Bắc Phi phải thận trọng với nạn đói và ôn dịch, đồng thời còn là xâm lược cùng khói thuốc súng.  Xe rốt cục đến biên giới Liberia, qua vài trạm kiểm soát đều là dùng đồ ăn cùng đô la là có thể thông qua, mãi đến khi tiến vào cảnh nội Liberia thì chiến sự khốc liệt mới càng có thể hiển hiện trực quan. Vốn là đường phố sầm uất, giờ đây yên tĩnh không người. Rìa đường phủ đầy đồ vật hỗn độn cùng xác chết, ngay ở mười mấy tiếng trước khi chiến sự lan đến gần khu vực trung tâm, trên đường xe của cô bị chặn lại rất nhiều lần, có một lần trực tiếp bị quân phản loạn cản lại, Sở Hà thất bọn họ có xe tăng còn có tên lửa liền ngoan ngoãn dừng xe tiếp thu kiểm tra.  Sở Hà xuống xe, trước tiên đưa ra hộ chiếu Trung Quốc. Bây giờ thực lực quốc gia mạnh mẽ, bằng vào cái hộ chiếu này liền trở thành giấy thông hành an toàn tuyệt đối, chỉ cần cô đưa hộ chiếu ra thì sẽ không bị làm khó dễ. Ngay sau đó Sở Hà liền tránh sang một bên, mặc cho bọn họ lục soát xe.  Nhưng mà trong túi chỉ có một ít đồ dùng hàng ngày, cũng không kiểm tra đến cái khác, thời điểm tiến vào cảnh nội cô đã sớm đem giấu súng lục rồi, bởi vì cô hiểu rõ nếu gặp phải quân phản loạn đón xe kiểm tra mà tìm ra súng lục thì chắc chắn sẽ gây bất lợi cho cô. Mà tiền mặt cùng đồ ăn thì Sở Hà cũng không thể nào để họ tìm ra nên đã sớm giấu trong góc khác của xe. Có thể là ưu thế chủng tộc, Liberia phần lớn đều là người da đen, chỉ số thông minh bị bên trên áp chế, hiển nhiên rất vụng về, bởi vậy nhất định không lục soát đến đồ ăn gì liền cho đi qua.  Không phải Sở Hà xem thường. Chỉ số thông minh của những binh sĩ này quả thực có thể làm cô khóc. Khi đến cảnh nội Liberia, chân trời đã tảng sáng.  Cô tìm một khách sạn quốc tế, nghỉ tạm một ngày, nghỉ ngơi mấy tiếng rồi tiếp tục thẳng tiến hướng đến khói lửa chiến tranh ở vùng trung tâm. Chiến tranh lan đến gần Liberia, rất nhiều thành thị ở đây đều bị chiếm đóng, nhà máy Wildt chính là nằm trong những thành phố bị thất thủ mà Wildt ở thành phố Gamal, Liberia, cách thủ đô Liberia còn chưa đến mấy chục ki lô mét. Cô nghỉ ngơi tốt, rót đầy thùng xăng, lần thứ hai xuất phát, mãi đến biên giới thành phố Gamal, màn đêm buông xuống, cô vòng qua trạm kiểm soát, từ một chỗ thủng khác đi vào thành phố.  Địa hình nơi này cô tương đối quen thuộc, bởi vậy một đường đi đến tránh khỏi rất nhiều khu giao chiến, tránh khỏi rất nhiều phiền phức không đáng có. Sau khi tiến vào Gamal, toàn bộ thành thị đều bị bao phủ bởi bóng tối của cái chết. Khói thuốc súng tràn ngập, khói lửa chiến tranh bay tán loạn.  Mặc dù đến đem, một đường đi qua đường phố thì Sở Hà vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều dân chạy nạn, ôm người thân tử nạn tuyệt vọng gào khóc. Trên đường, máu chảy thành sông, có thể tưởng tượng được vào ban ngày đã trải qua giao chiến khốc liệt thế nào. Địa ngục trần gian, thành phố tuyệt vọng.  Đại sứ quán ở trung tâm thành phố Gamal, nằm sát tòa nhà chính phủ. Sở Hà dựa vào ký ức, tham khảo cột mốc chỉ đường tìm được tòa nhà chính phủ, không ngờ trông thấy tòa nhà chính phủ bị lửa đạn nổ đến lung lay sắp đổ, lỗ thủng to lớn trên vách tường, vết máu loang lổ, cửa kính lớn đã bị oanh tạc đến vỡ vụn, ở cửa là thương vong vô số, chưa kịp thanh lý xác chết. Mà một bên khác, đại sứ quán ngay sát tòa nhà chính phủ lại bình yên vô sự.