“Anh ta vì sao phải ký thỏa thuận kia?” Sở Hà có chút khó hiểu: “Cố Cảnh Liên có nói với tôi chuyện này, anh ta nói, dù có thế nào cũng sẽ không dâng sản nghiệp cho Cụ Phong, sao lại ký thỏa thuận chứ?” Cơ mặt bác Phúc co giật, run rẩy, siết tay lại, lắp bắp nói: “… Tên thủ hạ truyền tin nói rằng, phía bọn Cụ Phong lấy Tiểu Bảo và cô ra uy hiếp, nếu không ký thỏa thuận, sợ là sẽ gây bất lợi cho hai mẹ con cô. Ông chủ… ông chủ muốn bảo vệ cho hai người, nên… ”  Sở Hà nghe thế, mặt ngẩn ra, nhếch môi, có chút không tin: “Không thể nào?! Cố Cảnh Liên như thế… Anh ta là người cuồng vọng, sao có thể vì tôi và Tiểu Bảo mà bỏ sản nghiệp lớn như vậy được?” Bác Phúc thở dài nói: “Sở Hà, có lẽ cô chưa phát hiện gì, nhưng trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê! Trong mắt ông chủ, cô không giống những người khác! Có lẽ, cô cho rằng ông chủ tính cách ngạo mạn, cuồng vọng không ai bì nổi, nhưng mà, theo tôi thấy, từ khi Tiểu Bảo đến Cố gia, ông chủ thật sự đã thay đổi rất nhiều!” Sở Hà trong lúc nhất thời không biết nói gì.  “Mặc dù ông chủ không giống những người cha khác, không dịu dàng, không kiên nhẫn nhiều, nhưng… hễ Tiểu Bảo gặp nguy hiểm, thì ông chủ đều quan tâm đến! Ông chủ không giỏi ăn nói, nhưng không có nghĩa ông chủ… không phải là người cha tốt!” “… ” Bác Phúc lại nói tiếp: “Ông chủ rất quan tâm đến Tiểu Bảo! Bởi thế, lúc trước mới ép cô ký thỏa thuận kia, dọa cô bỏ quyền nuôi Tiểu Bảo! Nhưng cô kiên quyết không ký, ông chủ đành ép cô phải vâng lời. Nhưng xét đến mối quan tâm của ông chủ với Tiểu Bảo cùng cảm tình với cô, ông chủ ngầm đồng ý cho cô ở lại Cố gia, thậm chí, đăng ký kết hôn với cô! Có lẽ, cô cảm thấy rất khó tin, một người đàn ông như ông chủ, làm sao mà động lòng với nữ nhân được! Theo tôi thấy, ông chủ đối với cô rất khác! Có lẽ đối với ông chủ, cô rất đặc biệt! Với tính tình như vậy, ông chủ không giống như những người khác, sẽ không yêu đến chết đi sống lại! Nhưng một người như ông chủ sẽ tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào động đến người nhà của mình… ”  Môi Sở Hà chợt run run! Cô bỗng đứng dậy, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. “Bác Phúc, sân bay Bắc Phi đều bị phá hủy hết rồi à?”  “Cô muốn đi Bắc Phi tìm ông chủ à?” “Trả lời câu hỏi của tôi trước đã!” Bác Phúc ngẩn người, lập tức gật đầu nói: “Đúng vậy… ”  “Vậy có cách nào đến Bắc Phi không?” “Có thể đi bằng tàu chở hàng… ” Bác Phúc nói tiếp: “Cố gia có một đơn hàng vũ khí được nhanh chóng chuyển đến Bắc Phi, nhưng là đi một chiều… không có chuyến về.”  “Một chiều?” “Phải, hiện tại ra vào Bắc Phi rất khó khăn, tình hình khẩn trương. Chuyến tàu chở hàng này là của quân chính phủ ở Bắc Phi phái đi, nên chỉ là tuyến một chiều.” “Khi nào khởi hành?”  Cuối cùng, bác Phúc hết kiên nhẫn: “Sở Hà, cô không được mạo hiểm!” “Đêm nay hay đêm mai?” “Đêm… đêm nay… ”  Sở Hà nhướn mày tỏ ý đã hiểu, hài lòng nói: “Giúp tôi chuẩn bị hành lý, đêm nay tôi khởi hành.” Bác Phúc sợ tái mặt: “Cô điên rồi sao? Giờ cô mà đi Bắc Phi là rất mạo hiểm đó!” Sở Hà nói thẳng, không chút chần chừ: “Tôi muốn đưa anh ta về!”  “Không được! Rất mạo hiểm! Sở Hà, cô đừng hành động thiếu suy nghĩ!” Sở Hà bình tĩnh nói: “Tôi rất bình tĩnh đây, tôi biết mình nên làm gì, không nên làm gì. Cho nên, ông chỉ cần giúp tôi chuẩn bị hành lý cho tốt, đừng hỏi thêm gì nữa.”