Cung Phạm cố tình thưởng thức vẻ mặt xanh xao của Cố Cảnh Liên rồi chậm rãi nói: “Anh xem, nếu ta lấy vợ con anh ra để uy hiếu anh ký vào bản hiệp ước này, anh sẽ ký hay không ký?” Lời nói nghe rất bình thường nhưng lại chứa đầy hàm ý đe dọa! Cố Cảnh Liên nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt trên bàn rồi siết chặt nắm đấm!  Cố Cảnh Liên siết chặt nắm đấm, cố kiềm chế bản thân. Phía sau lưng Cung Phạm, tiếng súng lên đạn đồng loạt vang lên. Nếu anh dám làm gì nguy hiểm thì sẽ bị bắn chết ngay! “Cậu đang uy hiếp tôi.”  “Vậy cũng phải xem anh có bị uy hiếp không mới được!” Bất luận thế nào đi nữa thì Cung Phạm cũng phải chiếm được mảnh đất này. Kế hoạch “Thiên Nhãn” có thành công được hay không đều phụ thuộc vào việc cậu có mua được mảnh đất này hay không.  Cho nên, bản hiệp ước này với Cung Phạm mà nói là rất quan trọng. Cố Cảnh Liên bỗng nở nụ cười lạnh lùng: “Vì sao tôi phải tin cậu, tôi ký vào bản hiệp ước này rồi thì cậu sẽ tha cho vợ con tôi sao?” Thủ đoạn của tập đoàn Cụ Phong so với Cố Gia mà nói chỉ có hơn chứ không có kém.  Anh có ký thì cũng có nghĩa gì? Cung Phạm dù sao cũng đã điều tra được thông tin của Cố Thừa Trạch và Sở Hà, thậm chí còn biết cả động tĩnh của họ, bất kỳ lúc nào cũng có thể hãm hại họ một cách dễ dàng! Không cần bàn chuyện xa xôi, trước mắt mà nói, cho dù anh có ký tên thì cũng chẳng thể đảm bảo có thể toàn mạng mà trở về.  Trước cuộc đàm phán này, cả Cố Cảnh Liên và Cung Phạm đều tràn trề tự tin, thậm chí cho rằng có thể chiến thắng đối phương. Nhưng mà, cả hai người bọn họ đều đã tính toán sai. Cung Phạm không ngờ Cố Cảnh Liên lại dám chôn thuốc nổ dưới mảnh đất này.  Cố Cảnh Liên thì lại không ngờ chỉ trong một quãng thời gian ngắn ngủi mà Cung Phạm đã điều tra được toàn bộ thông tin liên quan đến Sở Hà và Cố Thừa Trạch. Đối diện với tập đoàn Cụ Phong, chút lợi thể nhỏ nhoi của Cố Gia thật sự không đủ tính thuyết phục! Cố Cảnh Liên nhẹ nhàng nhắm mắt.  Chức quyền càng cao thì lại càng ít người thân. Đối với anh mà nói, hai người họ chính là điểm yếu chí mạng. Lăn lộn trong giới giang hồ, kiêng kị nhất chính là bị kẻ khác nắm được điểm yếu.  Vì chỉ một phút giây sơ suất thì chính điểm yếu đó sẽ lấy mạng của ta! Vì lý do này mà trước nay anh luôn giữ khoảng cách với phụ nữ. Tất nhiên anh cũng cặp kè nhiều cô gái khác nhau, nhưng chưa bao giờ anh thật sự động lòng.  Anh hiểu rõ một điều, nếu anh thật sự yêu một người nào đó thì xem như điểm yếu của anh đã bị lộ. “Đê tiện.” “Đúng, tôi đê tiện.”  Cung Phạm cười nhạt: “Chẳng lẽ, phong cách làm việc của Cụ Phong, đây là lần đầu anh gặp ư? Ta chưa bao giờ thừa nhận bản thân là người chính trực, đây chính là phong cách làm việc của ta.” Ánh mắt cậu dừng ở bản hiệp ước: “Ký vào đó đi.” “…”  “Đừng lo, ta không phải loại thích đánh lén. Anh ký tên vào đó, ta đảm bảo anh sẽ bình an vô sự rời khỏi đây.” Cố Cảnh Liên cười một cách giận dữ: “Vậy tôi nên cảm ơn cậu thế nào đây?” Anh đón lấy bản hiệp ước, cầm bút lên rồi nhìn lướt qua nội dung: “Nhượng lại toàn bộ quyền sử dụng năm trăm mẩu đất…”. Những tia máu đỏ hằn trên mắt của Cố Cảnh Liên cứ như sắp vỡ ra!  “Sao? Không cam lòng à!” Cung Phạm khinh khỉnh nói: “Xem kìa, nét mặt đầy phẫn nộ, ta thích lắm!” Cậu đặc biệt thích nhìn nét mặt phẫn nộ của một kẻ mạnh khi phải chịu cảnh khuất phục dưới chân cậu.