Vẫn nhớ rõ sau khi đám cưới của Mộ Yến Thần và Tống Ân Nhã bị Cố Cảnh Liên phá hỏng thì Mộ Yến Thần lại có chút thoải mái ngoài ý muốn. Anh ta và Mộ Lâm Phong lại muốn nhắc đến hôn sự với Mạnh Tình Tuyết, Mộ Lâm Phong đã lên tiếng thì không ai dám bác bỏ. Có lẽ từ trên xuống dưới Mộ gia ngoài trừ Mộ Yến Thần ông ta cũng không biết trông cậy vào ai.  Mộ Lâm Phong một lòng muốn khôi phục cơ nghiệp trăm năm của Mộ thị, chỉ trong một đêm đã bị hủy trong tay của ông ta như vậy, Mộ Yến Thần đưa ra yêu cầu muốn kết hôn với Mạnh Tình Tuyết ông cũng không phản đối nữa. Mộ Yến Thần cùng Mạnh Tình Tuyết đăng kí kết hôn đã tổ chức một bữa tiệc đặc biệt. Cũng không mời khách ngoài trừ một ít người lớn trong Mộ gia còn lại mà một số giáo đồ trong giáo đường ra thì không còn ai hết.  Sau khi tuyên thệ với cha sứ xong, đến lúc trao nhẫn Mạnh Tình Tuyết cẩn thận đeo nhẫn lên ngón áp út của anh  ta, hai người bốn mắt nhìn nhau hốc mắt đều đỏ lên. Mộ Yến Thần hiểu rõ hạnh phúc như vậy có bao nhiêu tiền cũng không thể đổi lại được. Đi trên một con đường nếu hai người đều dễ dàng từ bỏ thì sẽ không có ngày hôm nay.  Mạnh Tình Tuyết cũng cảm khái vạn lần. Cô ở bên cạnh anh đã nhiều năm như vậy rốt cục cũng được đền đáp xứng đáng, cùng với người mình yêu kết hôn. Lúc Mộ Yến Thần đeo nhẫn lên tay cô, nước mắt cô lập tức rơi xuống, vừa khóc vừa cười có chút nhếch nhác.  Cô nói với anh: “Mặc kệ anh là Mộ Yến Thần của Mộ thị hay là Mộ Yến Thần đã rời khỏi Mộ thị, Mộ Yến Thần anh đều là chồng của em.” Mộ Yến Thần nghe xong ánh mắt anh cũng đỏ hoe, hai người ôm chặt lấy nhau. Sau khi hoàn thành hôn lễ trong giáo đường liễn bay đi các nước khác hưởng tuần trăng mật.  Tuy rằng không có tổ chức một hôn lễ long trọng nhưng chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, Mạnh Tình Tuyết đã mãn nguyện rồi. Mười tháng mang thai anh tuy vì chuyện kinh doanh của Mô thị mà bận rộn nhưng vẫn dành thời gian cho cô. Ngày sinh con, khi nhận được thông tin, anh vội vàng từ công ty chạy đến bệnh viện, còn mặc đồ vô khuẩn đi vào phòng sinh, vừa mới tiến vào thì bé con liền chui ra.  Đứa con này. Mặc dù là con gái thì Mộ Yến Thần anh vẫn yêu thích. Đây là đứa con đầu tiên của họ, về sau có thể sẽ có thêm đứa nữa.  Chỉ là đứa con này thiếu chút nữa đã chết non. Lúc Mộ Yến Thần ôm đứa bé vào lòng trong lòng có vô số cảm khái. Sau khi sinh đứa bé, Mộ Yến Thần liền mua một căn biệt thự đứng tên của Mạnh Tình Tuyết, xem như bù đắp mười tháng mang thai cực khổ của cô.  Đây cũng là sự hứa hẹn cùng cam đoan mà anh cho cô. Mạnh Tình Tuyết không xem trọng việc này nhưng Mộ Yến Thần lại nói: “Căn nhà này sau này sẽ là nhà của chúng ta, mặc kệ như thế nào nơi này vĩnh viễn là nơi dừng chân của em.” Sau khi có con, Mộ Yến Thần lập tức yên tâm chuyên tâm cho sự nghiệp.  Nhưng cho dù thế nào, mỗi cuối tuần Mộ Yến Thần đều dành một ngày để ở bên cạnh cô. Qua thời gian cho con bú bằng sữa mẹ, Mạnh Tình Tuyết muốn tìm công việc nhưng mà Mộ Yến Thần không cho phép. Thứ nhất, con đã qua thời gian bú bằng sữa mẹ nhưng vẫn cần người chăm sóc.  Tuy có mời bảo mẫu nhưng dù sao cũng không phải mẹ ruột. Thứ hai, Mạnh Tình Tuyết dù tìm được việc nhưng một tháng chỉ được mấy ngàn đồng còn không bằng số tiền anh kiếm trong chớp mắt. Anh chuyên tâm kinh doanh, phát triển sự nghiệp để làm chỗ dựa cho cô, sau đó anh có con, điều đó làm cho quan niệm về gia đình trong anh như được thức tỉnh.  Bởi vậy đối với anh, gia đình càng quan trọng hơn sự nghiệp. Để giữ gìn một gia đình ngoài sự nghiệp ra con phải không được rời xa cô.