Sở Hà hỏi: “Hai người đang thì thầm chuyện gì đó?” Tiểu Bảo lập tức ngồi nghiêm chỉnh, nhìn cười, bác Phúc cũng lập tức đứng ở một bên, một lời cũng không nói. Sở Hà đi đến, cảnh giác liếc mắt nhìn bọn họ, lúc này mới đi đến trước bàn ăn, vươn tay lấy sandwich cùng sữa rồi nói một câu: “Không còn sớm nữa mẹ phải đi làm rồi, con đừng có đi học trễ đó.”  Nói xong Sở Hà liền đi. Cô vừa bước chân đi Tiểu Bảo liền kích động đứng dậy nói với bác Phúc: “Thật vậy sao?” “Đương nhiên là thật.”  Bác Phúc vui mừng nói: “Nói không chừng không bao lâu mẹ con sẽ sinh cho con một đứa em trai đó.” Tiểu Bảo vừa nghe xong trong lòng có chút không vui. Bác Phúc nhìn sắc mặt cậu liền thấy cậu có vẻ mặt không muốn, có chút ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy? Mẹ con sinh thêm em trai cho con, Tiểu Bảo con không vui sao?”  Tiểu Bảo rầu rĩ không vui: “Con muốn là một em gái.” “Em gái?” Bác Phúc có chút bất ngờ: “Sinh thêm một em trai tốt biết bao nhiêu? Nếu như vậy em trai có thể chơi cùng con.”  “Con thích một em gái đáng yêu như Sinh Nhi cơ.” Tiểu Bảo bĩu môi nói: “Em gái đáng yêu hơn.” Bác Phúc nghe xong cũng nói: “Dù là anh trai hay em gái ông đều thích.”  “Đúng vậy.” Tiểu Bảo cũng nói: “Chỉ cần là mẹ và ba sinh thì em gái và em trai đều được. Sau này con sẽ làm anh trai đó.” Ngay tại lúc bác Phúc cùng Tiểu Bảo đang chìm đắm trong giấc mộng “em trai” “em gái”…  Trước khi đi làm Sở Hà đã đi đến tiệm thuốc mua thuốc tránh thai. Xong lại mua thêm một chai nước suối trực tiếp uống thuốc. Tính đi tính lại tuy rằng Sở Hà đang trong kì an toàn nhưng cô vẫn lo lắng.  Tên đàn ông chết tiệt… Tối qua có phải anh ta ăn nhầm thuốc gì đó nên mới lên cơn thần kinh. Sở Hà vừa vào trong cục, ngồi vào vị trí bỗng nhiên nhớ đến cái gì, kéo ngăn kéo ra thấy giấy chứng nhận kết hôn như cũ nằm ở đó, cô lại đóng ngăn kéo lại.  … Buổi chiều, cô nhận được cấp trên ra lệnh cô phải đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, bắt một nghi phạm. Vừa mới đem phạm nhân đi phòng thẩm vấn lại nhận được điện thoại của Tình Tuyết.  “Sở Hà, đêm nay có rảnh không? Bọn mình lâu rồi không gặp cậu có khỏe không?” Nghe được tiếng của Tình Tuyết trên mặt Sở Hà không khỏi hiện lên ý cười: “Được, hiện tại mình đang làm khoảng sáu giờ trở đi thì rảnh.” “Ồ, vậy… cậu làm tiếp đi lát nữa mình đón cậu.”  “Cậu đến đón mình?” Sở Hà cười cười nhưng cũng không từ chối nói địa chỉ. Sáu giờ tối, Mạnh Tình Tuyết ngơ ngác đứng trước cục công an, thấy Sở Hà đã thay đổi thường phục đi ra, trên mặt cô trong chốc lát sững sờ không kịp phản ứng lại.  Cô ấy… làm ở đội chống tội phạm? Nếu cô nhớ không lầm thì Tiểu Bảo nói cha của nó… không phải Cố Cảnh Liên của Cố gia sao? Đây là cha làm xã hội đen, mẹ làm chống tội phạm.  Cái này cũng… quá tuyệt rồi. Sở Hà nhìn thấy cô trong lòng vui mừng liền đi đến ôm lấy cô. Hai người đã lâu không gặp, hai bên đều rất nhớ nhau.  Lúc đầu khi Sở Hà quyết định ở lại Cố gia thì cô rất khó có thể tự do ra ngoài. Nhờ bác Phúc nói Mạnh Tình Tuyết mới biết, Sở Hà không được sự cho phép thì không được ra ngoài, cho nên cô không có cách nào gặp Sở Hà. Sau này Cố Cảnh Liên không còn cấm túc Sở Hà nữa, nhưng lúc đó cô lại vừa mới sinh con xong đang trong thời gian ở cũ, con phải cho con bú bằng sữa mẹ, chăm sóc con cái, bận rộn nên cũng khó có thể đi ra ngoài