Khi Sở Hà hộc tốc chạy đến sở cảnh sát, thì đã muộn mất hai giờ. “Sở Hà, sao giờ này cô mới đến?” Một đồng nghiệp bất mãn nói: “Nếu không phải vì cô, tôi đã sớm tan làm rồi! Cô mà đến trễ thêm chút nữa, là đến giờ tan tầm luôn!”  Sở Hà có chút ngượng ngùng, nói: “Thật có lỗi, Cục Dân Chính hơi đông người, nên có chút chậm trễ.” “Hả?” Anh đồng nghiệp nọ kinh ngạc: “Cô thực sự đi đăng ký kết hôn sao?”  Sở Hà ngơ ngác: “… Hôm qua, tôi đã nói rồi mà.” “Tôi còn nghĩ là cô uống rượu vào nên đùa giỡn thế thôi! Nhưng nói thật là, Sở Hà, tửu lượng của cô thật sự… rất khủng. Cô có bao giờ uống say không?” Sở Hà lắc đầu: “Không có, nhưng tôi cũng không hay uống rượu.”  Cô đã hoàn thành thủ tục đăng ký kết hôn. Khi vào văn phòng, cô thấy Lý Hiểu Phong cũng quay về văn phòng rồi. Anh trông thấy cô, nhưng nhanh chóng lảng ánh nhìn sang chỗ khác một cách lúng túng. Cô bước về phía văn phòng, anh liền hỏi: “Sao giờ này mới đến?” “À… ” Sở Hà giải thích một lần nữa.  Lý Hiểu Phong biết cô đi đăng ký kết hôn, ánh mắt không khỏi ánh lên vẻ thất vọng. Sở Hà đi đến trước bàn làm việc, tạm thời cất giấy chứng nhận kết hôn vào trong ngăn kéo. Bỗng, nhớ đến gì đó, cô quay đầu hỏi: “Đội trưởng, tôi có thể hỏi chuyện này được không?” “Được, cứ hỏi đi.”  “Cố gia… Vì sao đó là từ không được nhắc đến?” Sở Hà vừa dứt lời, đã thấy mặt Lý Hiểu Phong sốc đôi chút. Anh chậm rãi ngồi xuống ghế dựa, nhẹ nhàng hỏi: “Sao đột nhiên lại hỏi?” “À… ”  Sắc mặt Sở Hà có chút bối rối: “Không có gì, bỗng nhiên thấy kỳ lạ mà thôi.” “Em hẳn là đã nghe qua, Bắc Kinh Cố Gia?” “Phải.”  “Mấy chục năm trước, cái tên Cố gia này không ai dám nhắc tới.” Lý Hiểu Phong nói tiếp: “Nhưng mấy năm gần đây, thế lực Cố gia đã phân tán rất nhiều, nhiều sản nghiệp cũng dần được tẩy trắng thông qua một số cách. Nói đúng ra, Cố gia đã không còn hoàn toàn là tập đoàn xã hội đen nữa.” Sở Hà nheo mắt, nghe Lý Hiểu Phong nói mà bất bình: “Nhưng, Cố gia đối với tôi mà nói, cũng thật nhục nhã!”  “Sao vậy?” Sở Hà bắt gặp phản ứng mạnh mẽ như thế của Lý Hiểu Phong, cảm giác thật kỳ quặc. Lý Hiểu Phong hít một hơi thật sâu, nhưng không nói tiếp, chỉ thản nhiên đáp: “Nhiều năm trôi qua rồi, có nhắc đến hay không cũng thế.”  Nói xong, anh đứng dậy, đi đến cửa, châm một điếu thuốc. Sở Hà nghịch cây bút mực, không nói gì nữa. Lý Hiểu Phong bỗng nói: “Sở Hà, về chuyện đêm qua… ”  Anh đột ngột xoay người, vẻ mặt ảm đạm nói: “Nếu em không thấy thoải mái về chuyện đó, thì hãy quên đi!” Sở Hà nói: “Đêm qua, anh uống say, tôi cũng không xem chuyện đó là thật.” Lý Hiểu Phong giật mình, nhoẻn miệng cười, hơi bối rối sờ vào sau gáy, bất đắc dĩ lắc đầu: “Lần đầu tiên trong đời theo đuổi một cô gái, kết quả cuối cùng là thất bại, thật là thảm mà!”  “Tôi cũng là lần đầu tiên được người khác thổ lộ.” “Hả… ” Sở Hà tựa lưng vào ghế, thở dài: “Trước kia, tôi luôn cảm thấy rằng chuyện yêu đương nằm ngoài tầm mình rất xa! Kết hôn, sinh con, tôi đều không hề mảy may nghĩ đến. Khi đó, tôi vẫn còn là lính đánh thuê, chỉ biết sống ngày nào hay ngày ấy, ai mà biết được, mai có chết không, rồi người nào sẽ đi trước.”  “Vì sao cô lại lựa chọn làm lính đánh thuê?” Lý Hiểu Phong không khỏi cảm thấy tò mò: “Một cô gái làm lính đánh thuê, quả thật là vô cùng kỳ lạ!”