Thẻ tín dụng? Thẻ tín dụng đó cũng có hạn mức tiêu dùng đi! Quần áo ở đây động một tí là trên dưới mấy vạn, đối chiếu với tư thế lắm tiền nhiều của của anh, một tấm thẻ tín dụng thật sự đủ để quét sao?  Cô có chút hoài nghi hỏi: "Hạn mức tín dụng của anh đủ không?" Cố Cảnh Liên nhíu mày, lạnh lùng nhìn cô, không biết người này suy nghĩ cái gì lại đi nghi ngờ hạn mức thẻ tín dụng của anh có đủ hay không.  Đừng nói mấy bộ quần áo, mua lại cái trung tâm thương mại này cũng thừa sức. Sở Hà thấy anh không để ý đến mình, đột nhiên véo cánh tay của anh lại phát hiện cánh tay anh xem ra không thô, sờ một cái đều là cơ bắp chân thực, cô cuối cùng véo đến bất động. ... Đáng sợ.  "Cố Cảnh Liên! Anh đừng không trả nổi tiền quần áo lại bán tôi luôn!" Chính là khi Sở Hà đang lo lắng thì phía sau nhân viên bán hàng đã đi đến bên người cô, trong tay bưng một chồng quần áo, cung kính nói: "Vị tiểu thư này, mời cô đến phòng thử quần áo đi!"  "Cố Cảnh Liên, anh chọn nhiều như vậy!" Cô ghét nhất thử quần áo, thoắt mặc thoắt cởi, thật là phiền phức. Sở Hà nhắm mắt tiến vào phòng thử đồ, Cố Cảnh Liên ngồi ở bên ngoài đợi.  Cô ở bên trong dằn vặt khoảng nửa tiếng cũng không thấy đi ra. Mấy nhân viên cửa hàng nhìn nhau, Cố Cảnh Liên cũng sinh lòng nghi ngờ, đi tới cửa phòng thử quần áo, đạp một cái. "Chết ở bên trong đó rồi à?"  "..." Mọi người nghe xong đều không nói ra lời! Người đàn ông là gì của vị tiểu thư này?  Lúc bắt đầu còn tưởng rằng là quan hê yêu đương đấy, nhưng thấy anh thô bạo như vậy đá cửa, giọng điệu còn có vẻ rất hung dữ, không phải là người yêu đấy chứ? Giống như xã hội đen đòi nợ. Trong phòng thử truyền đến thanh âm phẫn nộ của Sở Hà:  "Giục cái gì mà giục? Câm miệng cho tôi!" Rất nhiều váy, chỉ là kéo khóa liền tốn không ít thời gian. Cố Cảnh Liên rốt cuộc không kiên nhẫn, đẩy cửa ra muốn đi vào, Sở hà lập tức chặn cửa, nổi cáu:  "Anh làm cái gì?" "Đi ra!" "Tôi còn không mặc quần áo!"  Cô Cảnh Liên không nhẫn nại nói: "Cho cô thời gian mười giây." Nói xong liền giơ tay lên nhìn chằm chằm đồng hồ, thật sự đếm từng giây từng phút.  Sở Hà cuống lên, lung tung mặc một hồi, ở giây cuối cùng đẩy cửa đi ra, đỏ mặt trừng mắt nhìn anh. "Anh muốn chết sao? Giục cái gì mà giục." Cố Cảnh Liên xoay người nhìn cô, nhưng mãi đến khi nhìn rõ ràng trang phục trên người cô lại có mấy phần ngơ ngác không tên.  Chỉ thấy Sở Hà mặc trên người một cái váy liền áo bằng lụa trắng, thân váy rất ngắn, chỉ miễn cưỡng đến đầu gối, lộ ra một đôi chân thon dài. Chiếc váy liền áo này thiết kế riêng biệt, mặt bên trong là tơ lụa thuần trắng, bên ngoài phủ thêm một tầm sa mỏng, gia công tô điểm một chút hoa. Sở Hà mặc lên người giống như tiên nữ hoa. Anh chưa từng thấy diện mạo cô mặc váy, trước đây cô vẫn là thân phận người mang ơn, ăn mặc đều quy củ nề nếp quần đen áo đen, tóc cột lên, mang cho người ta cảm giác trung tính.  Dù là sau khi sinh Tiểu Bảo thì khí chất cũng không có phát sinh biến hóa quá lớn, ở phương diện ăn mặc vẫn là qua loa cho xong như cũ. Cô không thích quần áo quá phức tạp, bởi vậy áo sơ mi đơn giản, quần bò gần như là lựa chọn hàng đầu của cô. Bởi vì ăn mặc vô cùng đơn giản, yêu thích quần áo màu đen là vì không dễ bị bẩn.  Nhưng mà không có nghĩ đến cô ăn mặc tỉ mỉ lại không có chút nào thua kém so với những minh tinh trên tivi. Mấy nhân viên cửa hàng đều vô cùng kinh ngạc trước vẻ đẹp! Có câu người đẹp vì lụa, câu này quả thật là chân lý đó!