Cục dân chính nằm gần trung tâm thành phố phồn hoa. Cố Cảnh Liên đi xa xa phía trước, Sở Hà thật vất vả mà đuổi theo anh, rầu rĩ không vui chất vấn: "Cố Cảnh Liên, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?"  Suy nghĩ thế nào mà nói đi là đi! "Mua quần áo." "Mua quần áo cái gì chứ?"  Sở Hà nói: "Bộ quần áo này của tôi không được sao? Hơn nữa hôm nay là đến đăng ký kết hôn, đăng ký xong rồi đi chứ, cần phải tốn công như vậy sao?" Chủ yếu là không kịp thời gian về.  Cô tính toán thời gian một lúc. Bây giờ là chín rưỡi sáng, nếu đi dạo một cửa hàng mua xong quần áo trở về thì cục dân chính liền nghỉ rồi, phải chờ tới chiều mới có thể đăng ký được. Đến lúc này lại đi, tốn không ít thời gian.  Cố Cảnh Liên không vui nói: "Cô mặc quần áo thế này thì chụp ảnh thế nào." Anh là điển hình tính cách của chòm sao xữ nữ, người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, một chút tì vết cũng không thể khoan nhượng.  Lúc bắt đầu, trước khi đến anh cho rằng đăng ký kết hôn chỉ cần một số giấy tờ chứng nhận là đủ, kết quả phát hiện còn phải chụp ảnh. Nhiều cặp đôi như vậy, đều ăn mặc thật đẹp đẽ, còn cô lại ăn mặc tùy ý như thế. Thiệt cho anh còn mặc một bộ âu phục, làm sao khoan nhượng cô mặc trang phục cẩu thả như thế chụp ảnh cùng anh.  Cô ăn mặc như vậy thế nào lại làm anh đau mắt rồi? Chỗ này có vấn đề sao? Khóe môi Sở Hà giật giật lợi hại.  "Không nhận ra anh đi đăng ký kết hôn còn muốn thập toàn thập mỹ." Cố Cảnh Liên không để ý tới cô. Anh đi thẳng vào một trung tâm thương mại, Sở Hà vẻ mặt phiền muộn đi theo sát phía sau anh, vừa đi vào thì bày biện cùng trang trí lộng lẫy của trung tâm thương mại suýt chút nữa liền chói hỏng mắt của cô.  Quá lấp lánh đi! Cô theo bản năng dụi dụi mắt liền thấy Cố Cảnh Liên đã đi thật xa. Người này!  Chân dài như vậy tùy tiện cất bước liền là một mét, không thể đi chậm một chút sao? Sở Hà đuổi theo anh nhưng anh đột nhiên dừng ở một tiệm bán quần áo, cô phanh không kịp, đâm đầu vào sau lưng hắn, bị đường cong sống lưng hết sức cường tráng của anh đụng cho đầu váng mắt hoa. "Vào trong."  Anh nói mỗi chữ đều keo kiệt tựa như rất quý giá, có thể dùng một chữ biểu đạt ý nghĩa thì tuyệt không nói nhiều hơn một chữ. Sở Hà bất đắc dĩ bước vào, một trận hương thơm tràn đến, tiếp theo là trang phục xa hoa kiểu mới nhất được trưng bày làm cho cô hoa cả mắt. "Chào quý khách!"  Nhân viên cửa hàng tiến lên đón, còn chưa kịp chào hỏi thì ngay sau đó liền cảm giác được một trận gió lạnh tràn đến, người này theo bản năng nhìn về phía sau Sở Hà lại nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú nhưng khí thế lạnh lùng bước vào. Vẻ mặt u ám của Cố Cảnh Liên cùng dáng vẻ cao quý không gì sánh được của người có địa vị, khí thế kinh người! Nhân viên cửa hàng sợ đến trực tiếp cứng ngắc tại chỗ.  Cố Cảnh Liên đẩy Sở Hà lên trước mắt nhân viên bán hàng, sắc mặt không đổi căn dặn: "Chọn cho cô ấy vài bộ quần áo." "Vâng, tôi lập tức chọn."  Nhân viên bán hàng sợ đến mồ hôi lạnh đầm đìa, lập tức mặc áo sau đó đi tới chọn quần áo trong tủ. Sở Hà nhìn ngắm bốn phía, thấy quần áo của tiệm này tinh xảo mỹ lệ, tựa như đang phát sáng. Nếu không thì làm sao mà tiền nào của nấy?  Đồ đắt tiền nhưng là đắt có lý do. Cô giả vờ bình tĩnh đi tới tủ quần áo phía trước, tùy ý chọn một bộ trang phục, cầm lấy bảng giá liếc một cái sau đó mạnh mẽ giả bộ bình tĩnh xoay người đi đến trước mặt Cố Cảnh Liên. "Cố Cảnh Liên, anh mang đủ tiền không?"  "Tiền?" Cố Cảnh Liên rất ngay thẳng thừa nhận: "Trên người tôi không mang theo tiền."  "..." Sở Hà nhỏ giọng chất vấn: "Anh không mang theo tiền thì đến cửa hàng cái gì!"  "Tôi mang theo thẻ tín dụng."