Người phụ nữ này ư? Bộ mặt ngẩng lên trời, một thân đồ ngủ cũ nát, mấu chốt là trên chân còn đi giày thể thao! Giày thể thao!  Thật quê mùa! Cảm thấy cùng người đàn ông này đứng chung một chỗ rất hông xứng đôi. Sở Hà cảm thấy giống như bỗng chốc tất cả đều nhìn về phía của cô.  Đánh giá trong ánh mắt có khinh bỉ, xem thường, thậm chí là... Thù địch! Đều nhìn nàng làm gì!  Cố Cảnh Liên sắc mặt không đổi hỏi: "Phải đợi bao lâu?" "Tôi không biết..."  Sở Hà nhìn số thứ tự, lại coi ở trên cửa sổ, phát hiện trên cửa là số 28 mà trên tay cô cầm chính là số 65. "Đại khái còn phải chờ một tiếng đồng hồ." "Thật phiền phức."  Cố Cảnh Liên đi tới một chỗ trống ngồi lên. Sở Hà cũng đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, vẫn chưa có ngồi vững thì ánh mắt đánh giá từ bốn phương tám hướng quét tới càng rõ ràng, trong lúc nhất thời như mũi nhọn ẩn nấp. "Cô xem, người phụ nữ kia thật quá nghèo túng..."  “Tại sao soái ca đều cưới phụ nữ như thế... Một lời khó nói hết đấy." "Kỳ thực người phụ nữ kia bề ngoài vẫn còn tính là xinh đẹp, chính là trang phục có khó coi một chút." "Đôi giày thể thao kia sẽ không phải mua ở vỉa hè đó chứ? Tôi thấy người đàn ông kia mang trên tay đồng hồ Patek Philippe, có người nói mấy trăm vạn một cái đó! Tôi thấy nhất định là hàng thật."  Đồng hồ trên tay Cố Cảnh Liên lập tức làm người ta chú ý. "Patek Philippe! Không phải hàng nhái đó chứ!" "Không có khả năng là hàng nhái đâu! Cảm giác rất tinh xảo. Hơn nữa khí chất của người đàn ông này rất tốt, không giàu sang cũng phú quý, như thế nhất định là thiếu gia."  "Vậy làm sao lại cưới người phụ nữ này chứ?" "Cho dù là nghèo túng thì đến đăng ký kết hôn cũng phải làm dáng sơ qua một chút chứ! Chí ít là mặc cái áo sơ mi đi!" ... Dù rằng những tiếng bàn luận kia bị ép tới cực thấp nhưng vẫn cực kỳ rõ ràng truyền vào tai của Cố Cảnh Liên cùng Sở Hà. Cố Cảnh Liên theo thanh âm nhìn lại, mắt phượng híp lại nguy hiểm. Những người lén lút nghị luận lập tức mồ hôi lạnh đầm đìa quay đầu đi, không dám tiếp tục nhìn thêm.  Thế giới này, phảng phất như cuối cùng cũng yên tĩnh. Cố Cảnh Liên lần thứ hai ngoái đầu nhìn lại, lạnh lùng đánh giá quần áo trên người Sở Hà, lông mày anh tuấn cau lại: "Cô làm sao lại mặc quần áo này."  Sở Hà nói không nên lời: "Tôi chỉ có luân phiên thay đổi mấy bộ quần áo." "Tại sao không mua quần áo?"  Cố Cảnh Liên có chút không vui hỏi: "Tôi nhớ bác Phúc mỗi tháng đều ghi tên cô trên mục chuyển tiền." "Đó là tiền của anh, tại sao tôi phải dùng?"  Sở Hà lạnh lùng nói: "Chính tôi có tay có chân, tự mình kiếm tiền mua quần áo." Tại sao phải dùng tiền của anh mua quần áo?  Cố Cảnh Liên: "..." Người phụ nữ này, triệt để chỉ còn lại khí chất.  Anh nhanh chóng đứng dậy, nói với cô: "Đứng dậy." Sở Hà mờ mịt trợn mắt nhìn anh.  "Làm gì?" "Mua quần áo." Nói xong anh liền đi về phía cửa.  Giọng điệu, ngữ khí càng tô điểm phong cách độc đoán của anh. Tựa như không có trưng cầu ý kiến của cô. Sở Hà lộn xộn trong gió.  "Này! Không cần đặc biệt mua quần áo chứ? Chỉ là đăng kí kết hôn mà thôi!" Thấy Cố Cảnh Liên càng đi càng xa, cô bất đắc dĩ đứng lên đuổi theo anh. Phía sau một đám người đưa mắt nhìn nhau, không rõ tình huống.  Đây là tình huống gì? Thậm chí có phụ nữ sẽ không thích đi dạo phố không thích trang điểm không thích mua quần áo? Nghe khẩu khí của người đàn ông thì mỗi tháng định kỳ chuyển tiền cho người phụ nữ kia, không lẽ...  "Không phải là bị bao nuôi chứ?" "Nếu là bao nuôi thì người ta làm sao có thể đến đây đăng ký kết hôn chứ?" Mọi người lạc trôi trong gió.