Sở Hà siết chặt nắm đấm, tức giận nói với bóng lưng của anh: "Anh yên tâm, tối nay tôi ngủ trên sofa, không làm bẩn giường anh đâu!" Bóng lưng anh hơi dừng lại nhưng chân vẫn bước. "Tùy cô."  Nói xong, cửa phòng ngủ đóng "Ầm" lại. Ngang ngược! Độc tài!  Sở Hà thầm mắng anh mấy câu, cô lấy quần áo ngủ trong tủ rồi vào nhà tắm. Hiển nhiên cô không nỡ vứt bỏ quần áo, bản thân cô không có nhiều quần áo, quần áo ngủ, quần áo hàng ngày và đồng phục vẻn vẹn chỉ năm bộ thay đổi. Cách ngày lãnh lương còn rất lâu, cô không có tiền mua quần áo!  Vì vậy, cô ném quần áo dơ vào sọt, sau đó tắm dưới vòi hoa sen, quên đi mọi chuyện! Sở Hà không thích đổi mới như Cố Cảnh Liên. Sạch sẽ một cách quá đáng, tắm xong cô thay đồ ngủ đi ra, cửa phòng ngủ vẫn đang đóng chặt, cô cũng lười quan tâm anh đã ngủ hay chưa, trực tiếp nằm lên ghế sofa, điện thoại di động trong túi xách có thông báo, hình như là một tin nhắn. Cô lấy di động ra, nhìn thấy tin nhắn của Lý Hiểu Phong gửi đến.  ..."Sở Hà, thành thật xin lỗi! Hôm nay tôi uống hơi nhiều nên có chút thất lễ! Đã nói nhiều lời không nên nói! Nhưng tôi vẫn cho rằng, em kết hôn với người đàn ông mình không yêu sẽ không hạnh phúc!" ..."Ở bên cạnh tôi đi! Tôi nhất định có thể làm em hạnh phúc! Có con cũng không sao, tôi không quan tâm quá khứ của em! Tôi có thể làm một người chồng, một người cha tốt! Chỉ hy vọng em có thể cho tôi một cơ hội!" ..."Sở Hà, chẳng lẽ không thể suy nghĩ lại sao? Tôi rất nghiêm túc! Nhiều năm qua, tôi chưa từng động lòng với những cô gái khác thế này, duy chỉ có em là cho tôi cảm giác đặc biệt! Dũng cảm, kiên trì nhưng lại khiến người khác đau lòng! Phụ nữ sinh ra là để đàn ông thương yêu, em không cần kiên cường như vậy! Tôi sẽ bảo vệ em! Em có đồng ý không?"  ... Người đàn ông này, quả là âm hồn bất tán. Sở Hà nhíu mày, vừa định trả lời "Xin lỗi nhưng mà tôi không muốn."  Thế nhưng vừa đánh được vài chữ thì cơn buồn ngủ liền kéo đến, làm thế nào cũng không mở mắt ra được, cứ thế cầm điện thoại chìm vào giấc ngủ. Vừa mới ngủ, tay thả lỏng điện thoại lập tức rơi xuống đất, mà hình chậm rãi tắt. ... Sáng sớm, tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào. Đồng hồ báo thức của Cố Cảnh Liên đúng lúc reo lên, ánh mặt trời chiếu lên người anh lập tức thức dậy, anh xoay người phát hiện bên cạnh trống rỗng. Người phụ nữ này thật sự không vào phòng ngủ!  Vốn dĩ vừa thức dậy anh rất bực bội, hơn nữa cô thà ngủ ghế sofa cũng không chịu vào phòng, cơn giận của anh xông thẳng đến đỉnh điểm. Cố Cảnh Liên xoay người xuống giường, nhìn thấy Sở Hà nằm dạng chân trên ghế sofa. Chân gác trên tay vịn, dùng hai tay gối đầu, một nửa chăn rơi xuống đất. Anh liếc nhìn chiếc điện thoại rơi xuống đất, anh đi đến nhặt lên, vừa chạm vào màn hình đã tự động sáng, bên trên có mười mấy tin nhắn chưa đọc.  Anh trực tiếp mở ra, điện thoại di động không cài mật mã, đập vào mắt anh là đoạn đối thoại. "Sở Hà?" "Em ngủ chưa?"  "Em vẫn không muốn cho tôi cơ hội sao?" "Sở Hà, tôi thật lòng thích em mà!" "Sở Hà, sau khi về nhà tôi suy nghĩ rất lâu, tình cảm tôi dành cho em sẽ không thay đổi..."  Cố Cảnh Liên nhíu chặt mày, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối.