Bác Phúc còn lo cậu sẽ bị ngã, thì giây tiếp theo, đã thấy cậu nhảy tưng tưng phấn khích tại chỗ. Sau đó, cậu sà ngay vào lòng Cố Cảnh Liên, ôm cổ anh, hôn một cái. “Cha giỏi lắm!” Cố Cảnh Liên mặt tối sầm, vửa rồi còn bị thằng oắt con này mắng là lợn ngốc, chớp mắt, lại nhảy nhót, ôm lấy anh.  Tính khí của thằng con anh thật sự là như trời tháng sáu, thay đổi bất thường! Anh khinh nhé! “Cha, đây là sự thật ạ? Đừng nói dối nha.”  Tiểu Bảo hỏi lại một lần nữa, vẫn chưa tin vào tai mình. “Phải.” Tiểu Bảo nghe thấy thế càng sướng điên lên, ôm lấy mặt anh, chu môi ra định hôn.  Cố Cảnh Liên thấy ghét quá, đẩy cậu ra: “Ngồi yên ăn cơm đi!” Tiểu Bảo lập tức trở lại chỗ ngồi, nghiêm trang giơ tay chào: “Vâng, tuân mệnh!” Cậu nhanh chóng ngồi vào bàn, giữ lấy cái bát, ngoan ăn cơm.  Tâm trạng cậu lập tức tựa như rẽ mây thấy nắng. Lời Cố Cảnh Liên nói ra, Tiểu Bảo ngay tắp lự phụng mệnh thánh chỉ! Cố Cảnh Liên nhìn cậu ngoan ngoãn ăn cơm, nét u ám trên mặt lúc này mới chậm rãi tan dần. … Khi Sở Hà đến quán nướng, Lý Hiểu Phong cùng mấy đồng nghiệp đều đã tề tựu đông đủ. Một nhóm người ngồi ở hai chiếc bàn lớn, không khí vô cùng náo nhiệt. Thấy cô đến, mọi người đều hứng khởi đứng lên! Cô vừa an tọa, mấy đồng nghiệp liền nhao nhao hỏi: “Sở Hà, cô đến muộn, có nên phạt rượu hay không đây?”  “Được đó, phạt rượu đi.” Sở Hà thấy rất sảng khoái, không có gì xấu hổ cả. Há há há…  Một đám người lén che miệng cười. Kế hoạch là thế này: bọn họ bắt tay nhau chuốc cho Sở Hà quá chén. Sau đó, đội trưởng yêu dấu của họ sẽ có lý do làm anh hùng cứu mỹ nhân, vì Sở Hà mà uống thay, đợi đến khi tàn cuộc, anh ấy có thể có cơ hội lấy cớ hộ tống mỹ nhân và đưa Sở Hà về nhà. Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ, lại còn có hơi men chếnh choáng, đúng là củi khô đượm lửa mà!  Sở Hà hứng chí uống thêm một cốc bia nữa. Mọi người lại ồn ào hơn, cảnh tượng rất huyên náo. “Sở Hà, em đừng để ý đến đến bọn họ! Đừng nhìn họ khi làm việc nghiêm trang, quy củ mà lầm. Khi ở riêng, họ điên lắm.” Sở Hà cười, cũng không câu nệ: “Vâng, tôi cũng thấy họ rất vui vẻ.”  “Đội trưởng, chúng tôi đi trước một bước, kính Sở Hà một ly!” Vài người đã ngà ngà say, đi đến mời bia cô. Sở Hà cũng không từ chối, lại uống một ly, động tác hào sảng, làm cho tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm. Uống rượu cũng khoái chí quá thế này!  Thật có chí khí. Bọn họ ngây người ra. Uống được vài ly coi như làm ấm.  Mượn men rượu say, một đám người lè nhè nói luyên thuyên. Sở Hà không nói gì nhiều, cô trầm mặc kiệm lời, dù đã uống vài ly, nhưng cũng không hứng chí như thế. “Úi chà! Lại nói, tôi thấy nóng trong người lắm.” Một đồng nghiệp bỗng nhiên tức giận nói: “Hôm nay tôi gặp chuyện uất ức lắm.”  “Hả? Kể nghe xem nào.” “Anh nói xem, chúng ta là tổ phòng chống tội phạm, dân thường đâu thể gặp chúng ta. Chúng ta làm công việc này, vào sinh ra tử, tôi cũng không có một câu oán than! Nhưng hôm này gặp phải vài người trong tổ phòng chống ma túy, đoán xem bọn nói thế nào? Bọn họ nói: ‘Tổ phòng chống tội phạm các anh chỉ là thứ ăn không ngồi rồi, nhiều người như thế chỉ để trưng cho vui.’ Tôi nghe xong, thiếu chút nữa là xông vào đập nhau rồi.” Cảnh sát trong tổ phòng chống tội phạm đều là người máu nóng, vừa nghe thấy thế, đều dừng lại.  “Ai thế? Ai nói?” “Chúng ta bình thường toàn chấp hành những nhiệm vụ nguy hiểm đến tính mạng! Hắn ta nói như vậy là có ý gì? Hả? Bọn họ là tổ phòng chống ma túy vĩ đại, còn chúng ta là lũ ‘ăn không ngồi rồi’? “Tôi cũng nói như thế.”