Có lẽ nhờ lần làm thiệp mời thành công trước đây, mà tính khéo tay của Tiểu Bảo dần dần được hé lộ. Vừa làm xong, bác Phúc liền gọi xuống ăn cơm. Sở Hà cùng Tiểu Bảo đi xuống lầu, ngồi xuống chỗ đối diện với Cố Cảnh Liên. Bỗng, cô nhớ ra điều gì đó, buông đôi đũa xuống.  Tiểu Bảo thấy thế, cảm thấy kỳ quái, liền hỏi: “Mẹ, mẹ bỏ đũa xuống làm gì thế?” “Mẹ không ăn, tám giờ tối nay có công chuyện.” Sở Hà nói xong, đưa mắt lên nhìn đồng hồ. Không còn sớm nữa, chuẩn bị đi thôi.  Cố Cảnh Liên nghe thấy thế, nhướn mắt, có lẽ đã nhớ ra, tối hôm qua có một người đàn ông gọi điện thoại thông báo cho cô. Mặc dù cũng mơ hồ đoán ra chuyện gì, nhưng anh vẫn ra vẻ lơ đãng hỏi: “Có công chuyện gì?” “Đồng nghiệp mời ăn cơm, nói là tiệc mừng người mới.”  Sở Hà nói xong, xoa xoa đầu Tiểu Bảo: “Sắp tám giờ rồi, mẹ chuẩn bị đi đây! Có thể hôm nay mẹ sẽ về trễ, cho nên, con đi ngủ sớm đi, không cần chờ mẹ.” “Sao ạ?” Tiểu Bảo còn không kịp nói gì, thì Sở Hà đã đứng dậy, nói vài câu qua loa với bác Phúc, rồi cầm túi xách đi.  Cô hoàn toàn xem Cố Cảnh Liên ngồi đối diện như hư không, một câu chào cũng không thèm nói. Cố Cảnh Liên thấy đúng là bực mình, bỗng có cảm giác như một gót giày hung hăng đạp vào chân anh. Anh nhíu mày, nhìn sang Tiểu Bảo, thấy cậu mặt mày giận dỗi, mắt chằm chằm nhìn anh: “Cha là đại ngốc! Đại ngốc!”  Mặt Cố Cảnh Liên càng tối sầm lại, suýt nữa nổi điên: “Con giận dỗi cha làm gì?” “Nhất định là mẹ cùng chú kia hẹn hò rồi!” Tiểu Bảo đúng là muốn thiên hạ đại loạn mà. Cậu không ý thức được rằng, lời mình nói chắc chắn sẽ đổ dầu vào lửa: “Cha cũng không chặn mẹ lại! Nhỡ mà bị các chú khác qua mặt, để con chống mắt lên xem cha khóc tu tu trong chăn!  Bác Phúc nghe thấy thế, cố giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng tưởng tượng cảnh Cố Cảnh Liên ôm chăn khóc thì đúng là buồn cười. Mặt Cố Cảnh Liên lập tức biến sắc: “Ai ôm chăn khóc?” “Tóm lại, cha rất vô dụng! Con đã giúp cha như vậy, nếu cha còn không đuổi kịp mẹ, thì cha còn ngốc hơn con lợn vừa to vừa đen!”  Cố Cảnh Liên: “… ” Anh siết chặt tay, kêu răng rắc. Làm sao bây giờ?  Thật muốn đấm cho phát mà. Tiểu tử thối. Bác Phúc nhanh chân chạy đến hòa giải: “Tiểu Bảo, đừng lo về chuyện đó! Nói cho cháu nghe một tin tốt, được không?”  Tiểu Bảo dù nghe thế cũng không vui lên được. Cậu thấy phiền lòng khi mẹ đ cùng người đàn ông khác, thế nên đối với “tin tốt” của bác Phúc, cậu cũng chẳng thấy hứng thú lắm. “Sao, không muốn nghe à? Cháu mà nghe xong nhất định sẽ vui lắm.” Tiểu Bảo cũng không thiết ăn uống gì nữa, ngẩng đầu lên, ủ rũ hỏi nhỏ: “Còn có chuyện gì vui hơn chuyện cha mẹ kết hôn sao ạ?”  “Phải, cha mẹ cậu ngày mai đi đăng ký giấy đấy.” “A?” Tiểu Bảo nghe không hiểu đó là gì. Đăng ký giấy?  Đăng ký giấy gì chứ? Trông cậu có vẻ chưa hiểu gì, bác Phúc cốc đầu cậu một cái: “Đương nhiên là giấy kết hôn đó, cậu ngốc ạ!” “Kết… ”  Mới thốt ra được một chữ, Tiểu Bảo lập tức phản ứng ngay, tròn xoe mắt, trong lòng như có vô số ngôi sao nhỏ lấp lánh: “Gì cơ!? Thật ạ?! Kết hôn! Cha mẹ thật sự sẽ kết hôn sao?” “Phải, ngày mai.” Bác Phúc cũng bị niềm vui của Tiểu Bảo lây sang, miệng mỉm cười tươi rói.  Tiểu Bảo vui quá, nhảy cẫng lên ba thước, suýt nữa ngã khỏi ghế rồi.