“Kết hôn không phải chỉ là một câu nói, nhìn cách anh nói chuyện kìa cứ như đi chợ mua rau vậy.” Cố Cảnh Liên liền hỏi: “Khi nào cô có thời gian nghỉ?” "….” “Ngày mai có rảnh không?” “Không rảnh, mai tôi phải đi làm.” “Vậy ngày mốt.” “Buổi chiều ngày mốt thì rảnh.” Cố Cảnh Liên nói: “Vậy thì ngày mốt.” Sở Hà đột nhiên cười, tiếp tục vuốt mái tóc nói: “Nếu anh đã nói vậy thì buổi chiều ngày mốt gặp nhau ở cổng cục dân chính. Thế nào?” Cô cũng không xem trọng việc kết hôn. Nếu không vì Tiểu Bảo cô cũng không thèm để ý đến yêu cầu của anh. Tuy rằng người đàn ông này đột nhiên đưa ra đề nghị này làm cô ngạc nhiên nhưng cũng không ngạc nhiên lắm. Cô phát hiện Cố Cảnh Liên rất yêu thương Tiểu Bảo, cũng không phải chỉ là thể hiện bên ngoài. Tình thương của cha so với sự tinh tế của tình mẹ quả thật là rất sâu lắng, hoặc có thể vì Cố Cảnh Liên là con người như vậy. Tình cảm mà Cố Cảnh Liên thể hiện ra bên ngoài với Tiểu Bảo tuy rằng không được tự nhiên, nhưng trong mỗi một sự việc anh đều sẽ vô thức để lộ sự thiên vị và sự bảo vệ của mình đối với Tiểu Bảo. Thậm chí là dung túng. Cô thật không dám nghĩ, đổi lại là Cố Cảnh Liên trước kia nếu bị nhốt vào phòng anh nhất định sẽ nổi trận lôi đình. Cô nên vui mừng vì người nhốt bọn họ là Tiểu Bảo nếu đổi lại là người khác cho dù là bác Phúc, Cố Cảnh Liên cũng nhất định sẽ tức giận. Cũng không biết Tiểu Bảo có được xem là đứa trẻ may mắn hay không, thân phận của cha cậu không giống với người bình thường. Với thân phận và bối cảnh của Cố Cảnh Liên, tương lai của Tiểu Bảo nhất định sẽ không bình thường. Cô không biết sau này lớn lên, khi Tiểu Bảo biết được thân phận của Cố Cảnh Liên sẽ là ngạc nhiên hay là sợ hãi. Nhưng cũng có một câu như thế này. Khi bạn muốn bảo vệ người mà bạn yêu, bạn có thể cầm lấy vũ khí, nhưng bạn không thể dùng cánh tay đã cầm vũ khí đó để ôm người mà bạn yêu. Sở Hà đi tới sofa và nói với Cố Cảnh Liên: “Vậy quyết định như thế đi, buổi chiều ngày mốt đi đăng kí.” Hai người cũng không phải kiểu người thích dài dòng rắc rối, đối với chuyện kết hôn cô cũng sẽ không giống những người phụ nữ khác, bắt buộc phải có tình yêu nam nữ thì mới ở bên nhau. Huống hồ gì đây chỉ là hình thức. Xem như một quy trình thôi. Cố Cảnh Liên thấy cô thẳng thắn như vậy cũng không bất ngờ, một người phụ nữ không giống với những người phụ nữ khác. Cô kiên cường, mạnh mẽ càng không nói một đằng nghĩ một nẻo giống như những người phụ nữ bình thường khác. Điều này cũng làm cho anh cảm thấy thoải mái. Sở Hà lấy một cái chăn từ trong tủ quần áo đi đến bên sofa, đơn giản trải một tấm đệm lên đó, cũng không quay đầu lại nói với Cố Cảnh Liên: “Đêm nay khổ cho anh rồi phải ngủ ở trong này rồi, giường nhường cho anh đó, tôi ngủ ở ghế sofa.” Không đợi Cố Cảnh Liên đáp lời cô liền nằm xuống. Sofa dài 2m, cô nằm xuống cũng không ngại ngùng, đắp mền lên chuẩn bị ngủ. Cố Cảnh Liên nhìn cô một lúc lâu mới quay lại giường. Chỉ là nằm trên giường một chút buồn ngủ anh cũng không có. Đèn đã tắt, trong phòng một mảng tối đen, chỉ còn lại ánh trăng chiếu vào ngoài cửa sổ. Anh ngồi dậy nhìn về phía sofa thấy Sở Hà trùm chăn đã ngủ rồi. Lúc cô ngủ rất im lặng, nếu như không có tiếng hít thở nho nhỏ của cô, anh thậm chí còn không cảm nhận được sự hiện hữu của cô. Anh bỗng nhiên đi xuống giường, từ từ đi đến bên sofa, từ trên cao nhìn xuống Sở Hà đang ngủ say. Mái tóc đen như tảo biển rơi tán loạn trên gối. Chỉ có lúc cô ngủ thì sự hăng hái của cô mới biến mất.