Không thể không nói, Tiểu Bảo là một đứa trẻ có nhiều sáng tạo. Mỗi một tấm thiệp cho bạn học đều không đơn điệu, cũng không trùng lặp. Ví dụ, Sinh Nhi từng nói, cô muốn được ở trong tòa lâu đài trong mơ, có một vườn hoa thật to, trồng đầy hoa tươi. Vì thế cậu đã vẽ lâu đài và hoa trên thiệp cho cô, thậm chí còn tỉ mỉ vẽ một cái vương miện trên đầu cho cô bé. Sinh Nhi yêu quý tấm thiệp không nỡ rời tay, các bạn nhỏ đều ngưỡng mộ không để đâu cho hết. Còn hai tấm thiệp kia mang tới lớp, khiến hai bạn nhỏ cũng vui mừng khôn xiết! “Oa! Tiểu Bảo vẽ mình đẹp trai quá!” Cậu bạn này cực kỳ thích bóng đá, hơn nữa đá cũng rất giỏi. Tiểu Bảo vẽ đồ đá bóng cho cậu, thật quá uy phong! Còn cô bé kia thích các cô tiên Balala, vì thế Tiểu Bảo đã vẽ cô bé thành một cô tiên. Cô bé nhìn thấy tấm thiệp liền xem như báu vật! Từ đây có thể thấy, Tiểu Bảo thật sự là một đứa nhỏ tinh tế. Cậu biết quan sát từng ưu điểm của các bạn, và những thứ mà họ yêu thích. Cả lớp học Hoa Hướng Dương như vỡ tung! Vì mỗi buổi tối Tiểu Bảo chỉ có thể vẽ nhiều nhất là hai tấm thiệp, đã phải đến giờ đi ngủ! Ba ngày, trong lớp chỉ có năm bạn nhỏ nhận được thiệp mời. Những bạn học khác ghen tị không thôi, nhưng cũng chỉ có thể trông chờ, không biết mình có được nhận thiệp mời của Tiểu Bảo không! Bỗng chốc, các cô cậu đã quên mất Tiểu Bảo chính là “phần tử nguy hiểm” mà các phụ huynh truyền miệng nhau. Chỉ là vì ngại ngùng nên các bé không dám chủ động hỏi Tiểu Bảo có đưa thiệp cho chúng mà không. Các cô cậu chỉ có thể chờ đợi, có đứa thậm chí còn đến lớp thật sớm, sau đó hồi hộp kiểm tra ngăn bàn, nếu nhìn thấy thiệp nhất định sẽ cầm nó mà giơ ra khoe với mọi người. Ai không nhận được thì mặt thất vọng, có đứa cả ngày đều không vui, không chút tin thần! Đối với mấy đứa trẻ mà nói, đây không chỉ là một tấm thiệp mời sinh nhật. Vì một tấm thiệp mời, quan hệ giữa Tiểu Bảo và các bạn nhỏ đã dần dần ấm áp trở lại! Có lẽ, Tiểu Bảo không cảm giác thấy, bây giờ cậu và các bạn khác đã trở về mối quan hệ thân thiết như ngày xưa. Tiểu Bảo vừa đến lớp, tất cả các bạn nhỏ đã dõi theo từng hành động của cậu, trong mắt ngập tràn hiếu kỳ. Chúng nhìn chằm chằm vào tay cậu, cậu đi đâu cũng nhìn theo, để xem cậu đưa thiệp cho ai. Đứa không nhận được, đương nhiên là chỉ biết thở dài. Đứa nhận được thiệp thì sẽ mang thiệp về nhà, thông báo với cha mẹ chuyện này. Đa phần các vị phụ huynh đều thấu tình đạt lý, thấy Tiểu Bảo là một đứa trẻ có tình cảm như vậy, tự mình làm thiệp. Nhất thời, họ cũng thay đổi quan niệm của mình. Gần như tất cả những đứa trẻ nhận được thiệp mời đều được cha mẹ cho phép tham gia bữa tiệc sinh nhật của Tiểu Bảo! Sở Hà lại càng cảm nhận được điều này. Có lúc cô tan làm đến đón Tiểu Bảo, liền nhìn thấy cả đám nhóc vây quanh cậu hỏi đông hỏi tây. “Tiểu Bảo, hôm nay cậu sẽ làm thiệp cho ai?” “Vẽ mình, vẽ mình đi! Tiểu Bảo, sinh nhật cậu mình nhất định sẽ đi! Đến lúc đó, mình sẽ chuẩn bị cho cậu một món quà thật tuyệt vời! Cho nên cậu vẽ cho mình một tấm nhé, được không?” … Trên đường về nhà, Sở Hà không thể không hỏi cậu: “Còn bao nhiêu tấm phải vẽ nữa?” Tiểu Bảo lấy trong cặp ra một cuốn vở, trên đó là một danh sách, cậu đếm đếm rồi nói với mẹ: “Còn mười ba tấm nữa ạ!”