“Chữ của cha thật sự rất đẹp!” Lời khen này thật sự khiến Cố Cảnh Liên rất sướng tai! Làm xong một tấm thiệp, Tiểu Bảo đã cảm thấy buồn ngủ. Dù sao thì thời gian trong một buổi tối có hạn, vẽ xong một tấm đã là tám giờ tối. Tắm rửa đánh răng xong, cậu lên giường ngủ. Sáng sớm hôm sau, Tiểu Bảo vào lớp liền nhét tấm thiệp vào ngăn bàn của Sinh Nhi. Cậu có chút ngại ngùng khi phải đưa trực tiếp, cảm thấy xấu hổ! Sinh Nhi đến lớp, vừa nhét túi xách vào hộc bàn đã phát hiện có gì đó. Cô lấy ra, thì phát hiện đó chính là một vật có hình dáng như tấm thiệp. Lật ra thì thấy một hình vẽ hoạt hình, một cô bé mặc váy cùng một cậu bé mặc vest đứng trước một tòa lâu đài, tay nắm tay, rất dễ thương. Cô biết đọc một ít chữ, hiểu được những chữ viết trên đó: “Sinh Nhi thân mến, hy vọng cậu đến buổi tiệc sinh nhật của mình!” – Cố Thừa Trạch. Sinh Nhi cầm thiệp quay đầu nhìn thì thấy Tiểu Bảo đang đỏ mặt ngồi ở chỗ ngồi, có vẻ không yên, cô bé cười hỏi: “Tiểu Bảo, là cậu nhét vào hộc bàn mình đúng không?” “Ừ… đúng vậy!” “Sắp sinh nhật cậu à?” “Ừ!” Tiểu Bảo thật thà nói: “Đây là thiệp do mình và cha mẹ làm đấy! Mẹ thì làm thiệp, mình phụ trách vẽ, chữ là cha viết!” “Oa!” Sinh Nhi thốt lên kinh ngạc: “Bức vẽ này là cậu vẽ à? Đẹp quá rồi đấy!” Giọng của cô bé hơi lớn, gần như cả lớp đều nghe thấy. Các bạn nhỏ khác nghe thấy liền vây quanh lại, tranh nhau nhìn tấm thiệp trên tay Sinh Nhi rồi lần lượt kinh ngạc lên tiếng. “Bức vẽ đẹp quá!” “Tiểu Bảo, thật sự là do cậu vẽ sao?” Bỗng chốc, cậu bạn nhỏ đã quên đi “nhân vật nguy hiểm” Tiểu Bảo, không thể không ngưỡng một Sinh Nhi có thể nhận được một tấm thiệp như vậy. Sinh Nhi đắc ý nói: “Thiệp Tiểu Bảo gửi cho mình đấy! Tiểu Bảo nói là do cậu ấy vẽ, thiệp là do mẹ cậu ấy làm, chữ là do cha cậu ấy viết!” “Trời ạ! Mình còn tưởng là mua nữa cơ!” “Mua cũng không được đẹp như vậy! Nhìn chữ kìa, còn đẹp hơn cả chữ trong sách!” “Thật sự là do Tiểu Bảo làm sao?” "Không thể tin được!" … Tiểu Bảo bỗng nhiên trở nên đắc ý cực kỳ! Các bạn nhỏ thay phiên nhau khen, khiến cậu như bay lên tận chín tầng mây! Cả một ngày, Sinh Nhi đều ôm lấy tấm thiệp không nỡ rời tay. Đây là chính tay Tiểu Bảo làm, hơn nữa cả lớp chỉ có mình cô nhận được, các bạn học khác đều ghen tị đến chết đi sống lại. Tiểu Bảo nói, tất cả các bạn trong lớp đều có. Nhưng Sinh Nhi là người đầu tiên nhận được! Điều này chứng tỏ Tiểu Bảo xem cô là bạn tốt nhất! Lúc về đến nhà, Tiểu Bảo vui mừng như chú chim nhỏ, thao thao bất tuyệt nói với Sở Hà: “Mẹ, mẹ biết không? Sinh Nhi cực kỳ thích tấm thiệp con tặng! Cậu ấy nói sẽ cất giữ cả đời này!” “Các bạn khác đều ghen tị với Sinh Nhi! Có bạn còn lén hỏi con, có tặng thiệp cho cậu ấy không! Cậu ấy nói cậu cũng muốn tham gia tiệc sinh nhật của con!” Sở Hà nghe xong, cảm thấy thật vui mừng. Sau khi ăn tối, Tiểu Bảo lại bắt đầu công trình vĩ đại của mình, làm một lúc hai tấm thiệp. Một bạn nữ ngồi cùng bàn, thích xem tranh liên hoàn, nhất là thích những cô tiên Balala, thế là cậu liền vẽ cô bé thành một tiểu ma tiên. Một cậu bạn khác thích đá bóng, cậu liền vẽ cậu bé mặc đồ vận động viên, đang trong tư thế đá bóng trên không. Sau đó còn thêm chữ viết của Cố Cảnh Liên.