Khi bác Phúc đẩy cửa vào, người đàn ông đã hấp hối và bị kéo lê ra ngoài. Cố Cảnh Liên thấy ông đến, nhíu mày: “Sao ông lại đến đây?” “Ông chủ, có chuyện xảy ra rồi.” Bác Phúc ẩn ý nói. “Chuyện gì?” Ông đến bên tai Cố Cảnh Liên, nói thêm vài câu. … Cố Cảnh Liên về lại tư gia họ Cố, đi lên lầu, vội vàng mở cửa phòng ngủ. Anh liền trông thấy Sở Hà đang ngồi bên cửa sổ, ôm trán. Trên giường, chiếc chăn phồng lên, rõ là Tiểu Bảo bên trong, đang cuộn mình ngủ, không nhúc nhích. Thằng nhóc này… Cố Cảnh Liên đi đến, ngồi xuống cạnh giường, dùng tay vỗ nhè nhẹ. Chăn bị kéo, hở ra một chút. Đôi mắt đỏ hoe lộ ra từ chỗ hở, nhìn Cố Cảnh Liên đánh giá. Đôi mắt càng khổ sở hơn, khóe mắt ngân ngấn lệ, vô cùng tội nghiệp. Cố Cảnh Liên liếc mắt nhìn cậu, giọng điệu cũng dịu dàng vài phần: “Sao vậy?” “…” “Vì sao không chịu đi học?” Tiểu Bảo rầu rĩ không vui, lại chui mình vào trong chăn, không giương mắt ra nhìn nữa. Dường như Cố Cảnh Liên có chút suy tư. Anh nhìn về phía Sở Hà, ánh mắt như muốn hỏi rốt cuộc đã xảy ra cớ sự gì vậy. Sở Hà không giấu giếm, nói: “Nó không chịu nói gì cả. Đã như thế mấy ngày nay rồi, nó có nói lại bị bạn bè xa lánh.” Xa lánh? Cố Cảnh Liên nhíu mày, không hiểu nguyên nhân gì thế kia. Đúng lúc này, giọng Tiểu Bảo nghẹn ngào, vọng ra từ bên trong chăn. “Các bạn đều không thích con… Các bạn cũng không thích chơi với con, ghét con, nói xấu con…” Cố Cảnh Liên mở tung chiếc chăn ra, liền thấy Tiểu Bảo nằm cuộn tròn trên giường, hai tay ôm lấy gối, mặt nhòe nhoẹt nước mắt, lông mi bết dính vì lệ, miệng mếu máo, nhìn là biết cậu buồn đến mức nào! Cậu lấy tay quệt sạch nước mắt, nhưng rồi nước mắt cứ ứa ra. Cố Cảnh Liên thấy thế, không đành lòng chút nào. Anh kéo người cậu thẳng lại, vỗ nhẹ vào đùi. “Lại đây nào.” Tiểu Bảo nghe thấy thế, lúc đầu không động tĩnh gì, nhưng sau khi do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng hai tay hai chân ôm lấy người anh. Cố Cảnh Liên vỗ về: “Cha ôm nào.” Không biết vì sao, chỉ với ba chữ này, Tiểu Bảo liền thấy đầu mũi cay cay, nỗi buồn lại càng tăng lên. Cậu òa lên khóc, sà vào lòng Cố Cảnh Liên, hai bàn tay nhỏ ôm chặt cổ anh. Tay cậu ươn ướt. Cái gì thế này? Cố Cảnh Liên cau mày, anh mắc bệnh sạch sẽ. Tay cậu dinh dính, trơn trơn, anh liền nhận ra ngay. Trên tay cậu dính đầy nước mắt. Anh tiếp tục khịt mũi ngửi. Cố Cảnh Liên càng chau mày. Không chỉ có nước mắt!? Còn có nước mũi nữa… Đầu Cố Cảnh Liên rung chuông cảnh báo. Sở Hà thấy cảnh ấy, suýt nữa không nhịn được cười. Phải biết rằng, độ sạch sẽ của Cố Cảnh Liên khá cao. Thật sự là quá cao. Trước kia, có tên thuộc hạ không rửa tay mà chạm vào bàn làm việc của anh, Cố Cảnh Liên làm loạn cả lên, sai người tẩy uế cả căn phòng đến ba lần. Tên thuộc hạ đó sợ run như cầy sấy, sợ tay mình khó giữ được. Nói gì đến bàn tay dính nước mắt nước mũi của Tiểu Bảo… Sở Hà lo sợ Cố Cảnh Liên nổi điên. Nhưng cô thấy anh liên tục hít sâu, gắng hết sức kìm nén. Tiểu Bảo vẫn không thấy sắc mặt hoàn toàn tái xanh của Cố Cảnh Liên, vẫn ôm chặt sau gáy anh, khổ sở, nức nở nói: “Con không muốn bị ghét… hu hu hu…” “…” “Cha, bọn nó không thích con, không chơi với con, con không biết mình làm sai cái gì? Vì sao lại đối với con như vậy…”