Hôm nay, bác Phúc như thường lệ gọi Tiểu Bảo dậy để chuẩn bị đến trường, nhưng không biết vì sao thằng nhỏ nhất quyết không chịu rời giường mà chui rúc vào trong chăn, nhất mực không chịu đi học. Bác Phúc có dỗ thế nào cậu cũng không chịu động đậy. Cuối cùng cậu chỉ nói một câu: “Từ giờ Tiểu Bảo không muốn đi học nữa!” Câu nói này khiến bác Phúc giật mình nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc!  Xem ra Tiểu Bảo đã gặp chuyện gì ở trường rồi! Nhưng dẫu cho bác Phúc có rặn hỏi thế nào thì Tiểu Bảo vẫn kiên quyết trốn trong chăn, không chịu phản ứng gì cả. Cậu chỉ nói: “Dù gì thì các bạn khác đều không thích cháu! Cháu có đi học hay không cũng không quan trọng! Nên cháu không đi học nữa đâu!”  Bác Phúc nghe vậy thì bất giác nhớ đến Cố Cảnh Liên thuở còn bé. Nhớ lúc bé, Cố Cảnh Liên cũng theo học ở một trường quốc tế. Ngôi trường đó tính ra còn cao cấp hơn cả trường mầm non mà Tiểu Bảo đang học hiện nay. Vì là trường quốc tế nên học sinh ngoại quốc rất nhiều, hầu hết đều là con cái của đại sứ, cán bộ của các lãnh sự quán hay nhân viên cấp cao của các tập đoàn đa quốc gia lớn mạnh…  Song, so với họ, gia cảnh của Cố Cảnh Liên lại càng đặc biệt hơn. Thời điểm đó Cố Gia vẫn chưa hùng mạnh như hiện nay nhưng cũng đủ để trở thành đối trọng đáng gờm nhất của Mộ Thị. Ngay từ khi nhập học thì Cố Gia đã không muốn phô trương thân phận của Cố Cảnh Liên.  Bác Phúc đã quên rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vào những năm tháng ấy. Hình như là trong những năm mầm non, một bạn nhỏ nào đó đã trêu chọc Cố Cảnh Liên, hai đứa trẻ xảy ra tranh chấp và cuối cùng dẫn đến ẩu đả. Có lẽ do di truyền trong gia đình nên dù mới năm tuổi mà Cố Cảnh Liên đã rất ít nói. Thậm chí khi bị chọc giận, anh cũng chỉ bỏ đi chứ không gây gổ hay động tay đánh người. Kể từ ngày Cố Cảnh Liên có ý thức về cuộc đời thì anh đã là một người ít lời, trầm mặc, tính tình lạnh lùng đơn độc.  Những năm tháng đi học ở mầm non tất nhiên anh cũng chẳng kết bạn được với ai. Thay vì nói là không hợp với bạn bè, thì phải bảo là Cố Cảnh Liên trưởng thành sớm hơn hẳn bạn bè cùng trang lứa. Dù gì thì anh đã được nuôi dưỡng trong một môi trường đặc thù, từ nhỏ chứng kiến những cảnh mà bọn trẻ con khác không bao giờ tưởng tượng nổi, ví dụ như là bạo lực, đánh nhau. Thậm chí Cố Cảnh Liên còn được theo cha đi đến các sòng bạc từ khi còn rất bé. Anh đã nhiều lần tận mắt chứng kiến những con nghiện bài bạc chịu cảnh nợ ngập đầu phải bán nhà bán đất, bị chủ nợ đánh đập không chút xót thương.  Lớn lên trong một môi trường như vậy, thử hỏi sao anh có thể không già dặn hơn những đứa trẻ con khác cơ chứ? Những đứa bé khác lúc nào cũng ngây thơ hồn nhiên, không màn chuyện đời. Cố Cảnh Liên và họ chẳng khác nào người đến từ hai thế giới khác nhau. Cố Cảnh Liên không thèm chơi cùng những đứa trẻ khác, sự cao ngạo trong bản tính của anh khiến anh càng bị cô lập hơn.  Nhưng kể từ ngày đi học, dường như anh đã dần thân thiện trước. Tình hình đang đi theo chiều hướng tốt, nhưng mà chỉ một lần ẩu đả đó đã phá nát tất cả. Cố Cảnh Liên trong một phút nóng giận không kiềm chế được mình mà đã đánh người bạn kia đến độ thương tích đầy mình. Trẻ con năm tuổi có xu hướng học theo tất cả mọi chuyện mà người lớn làm.  Mọi hành động của người lớn đều được bọn trẻ nhìn và mô phỏng theo. Những đứa bé thông thường khi đánh nhau thì chỉ nắm quần kéo áo, đấm đá những đòn không có sức lực. Nhưng còn Cố Cảnh Liên thì khác, anh đẩy đứa bé đã trêu mình xuống sàn rồi lấy ghế đập thật mạnh vào người đối phương. Tính cách thô bạo của Cố Cảnh Liên đã khiến cho bạn bè cùng lớp khiếp sợ.  Nhưng mà bản thân Cố Cảnh Liên lại không hề biết rằng đánh nhau như thế là sai. Anh cho rằng đó là một cuộc chiến rất công bằng. Đối phương không hề thấp bé yếu ớt, thậm chí cậu ta còn cao hơn anh đến mấy phân, thể trạng cũng rất tốt.