Bác Phúc nghe xong lập tức trả lời: “Tiểu Bảo làm sao có thể nói vậy được? Ai nói Tiểu Bảo không có ai cần, ai nói Tiểu Bảo không có ai thương? Bác Phúc không phải là thương con lắm sao?” “Ô oa…” Lời này không nói thì thôi vừa nói, Tiểu Bảo hé miệng, cgiọng hét đến nỗi bác Phúc bất ngờ không đỡ kịp, suýt nữa bị thủng màng nhĩ.  “Tiểu Bảo không cần bác Phúc! Tiểu Bảo cần cha, Tiểu Bảo cần mẹ!” “Được được được… Xuỵt…” Bác Phúc ôm chặt lấy cậu ấy liên tục vừa dỗ vừa dụ: “Đừng khóc, đừng khóc! Tiểu Bảo, làm sao con có thể nghĩ như vậy chứ? Cha con không thương con? Mẹ con cũng thương con mà!”  “Nhưng mà… Nhưng mà…” Tiểu Bảo khóc nức nở như là chịu sự tủi nhục rất lớn, cậu ấy ôm lấy cổ của bác Phúc, con mắt đỏ lên, hốc mắt bên trong chứa đầy nước mắt dáng vẻ rất là đáng thương. “Nhưng mà cha không thích mẹ, mẹ cũng không thích cha!”  “…” “Đến lúc đó cha khẳng định sẽ thích người phụ nữ khác, mẹ khẳng định cũng sẽ thích người đàn ông khác!” “…”  “Đến lúc đó, đợi cho cha cưới người phụ nữ khác, mẹ gả cho người đàn ông khác! Tiểu Bảo sẽ có thêm một người mẹ kế, và thêm một người cha dượng!” “…” “Nếu mẹ kế chán ghét Tiểu Bảo, cha dượng cũng chán ghét Tiểu Bảo, xa lánh Tiểu Bảo, nói như vậy, cha cũng không cần Tiểu Bảo, mẹ cũng không cần Tiểu Bảo nữa rồi…”  “…” “Tiểu Bảo liền triệt để biến thành một đứa trẻ không có ai thương, không có ai cần nữa!” “…”  “Ô oa!” Cậu nói liên tục, ngay sau đó, đặt cái mông nhỏ ngồi xuống dưới đất, trực tiếp réo lên một hồi, tiếng khóc như kinh thiên địa, khiếp quỷ thần. Bác Phúc che mặt lại, không thể không nói đứa nhóc này đem cái vấn đề này hiểu rất sâu sắc!  Nhưng mà suy nghĩ này cũng không phải là không có lý. Ông chủ ở mặt này, ông ta không lo lắng. Nhưng mà về phía Sở Hà, nếu là thật sự thích một người đàn ông khác, vậy Tiểu Bảo thêm một cha dượng, quả thật…  Không tốt lắm! Tiểu Bảo khóc kinh thiên động địa, bác Phúc bỏ ra rất nhiều công sức mới dỗ dành được cậu ấy! Sở Hà xuống lầu ăn bữa sáng, liền thấy bác Phúc ôm Tiểu Bảo, lắc qua lắc lại, cực khổ lắm mới dỗ dành được cậu ấy, đợi cho Tiểu Bảo nhìn được Sở Hà, lập tức lại liên tưởng đến những chuyện tủi thân, nước mắt lập tức lại treo đầy hai má.  “Làm sao vậy?” Sở Hà đi tới quan sát cậu ấy: “Tiểu Bảo tại sao lại khóc?” Bác Phúc thở dài một tiếng lại vô cùng đau đầu, ông ta lời ngắn ý gọn kể lại một lần những chuyện hồi nãy, Sở Hà nghe xong không khỏi mồ hôi lạnh.  Cái gì mà mẹ kế cha dượng… Thằng nhóc này làm sao có thể nghĩ xa đến vậy được? Sở Hà lập tức ôm lấy Tiểu Bảo, an ủi nói: “Tiểu Bảo à, tại sao con lại thích suy nghĩ lung tung vậy? Ai nói mẹ không cần con?”  “Mẹ hiện tại cần con, nhưng về sau thì khó biết được!” Tiểu Bảo hậm hực nói. Sở Hà lại dở khóc dở cười: “Tiểu Bảo của chúng ta biến thành nhà tiên tri rồi à? Chuyện về sau cũng biết được à?”  “Chẳng lẽ mẹ cả đời không lấy chồng sao? Mẹ có một người, không phải là rất cô đơn sao?” “…” Đứa nhỏ này thật hiểu chuyện.  Lúc trước không phải như vậy, rốt cuộc giáo viên mẫu giáo đã dạy cậu ấy những gì. Cô ấy vội vàng dỗ dành nói: “Ai nói thế? Mẹ cả đời không lấy chồng, chỉ giữ lấy Tiểu Bảo! Tiểu Bảo khẳng định không có cha dượng!” “Vậy mẹ kế thì sao?”  Tiểu Bảo đáng thương nhìn cô ấy: “Cha cũng sẽ không tìm mẹ kế sao?” Cái này… Sở Hà lập tức gặp rắc rối.  Cái này khó bảo đảm lắm. Cô ấy cũng không có biện pháp can thiệp vào sự tự do của Cố Cảnh Liên.