Mẹ Nặc Hàm bị dọa đến nỗi lấp bấp: "Nhưng mà, những người này đều là xã hội đen mà? Chẳng lẽ..." "Em nói ít mấy câu đi!" Cuối cùng hắn nổi cáu: "Chê tình hình chưa đủ loạn hay sao?"  Mẹ Nặc Hàm bị dọa lập tức ngậm miệng. Nhóc mập ngồi bệt dưới đất, khóc khàn cả giọng, Lý Tiên Lai buồn bực đá một cước vào xe coi như trút giận! ... Trên đường trở về nhà họ Trạch. Tiểu Bảo ôm con búp bê, đôi mắt vẫn đỏ hoe nhưng cố gắng không rơi một giọt nước mắt nhưng trên đường đi cậu cứ ôm chặt đồ chơi, dần dần tâm trạng cũng đỡ hơn! Cố Cảnh Liên nhìn cậu, thấy cậu nhanh chóng quên chuyện không vui vừa rồi, trái lại anh không còn khó chịu nữa!  Sở Hà cười hỏi: "Có được con búp bê này có vui không?" "Tiểu Bảo thích lắm!" Cậu nâng mặt vui vẻ nói: "Đây là phần thưởng chúng ta cùng nhau giành được!"  Vừa nói, cậu vừa kích động quay sang Cố Cảnh Liên: "Chú, hôm nay chú thật lợi hại! Các bạn đều hâm mộ cháu cả! Hừ Hừ! Thật là hả giận! Cháu nói rồi, chú là người đẹp trai nhất trên đời này!" Sở Hà bị giọng non nớt của cậu chọc cười. Nhóc con này!  Cố Cảnh Liên nhíu mày, chú ý cách gọi của cậu, có hơi không vui nói: "Vậy thì đổi cách gọi!" Cậu đổi giọng, gọi lại một tiếng "Chú"! Nhóc quỷ này!  Cậu hơi chột dạ, cũng biết nhìn sắc mặt người khác, cậu thấy Sở Hà vui vẻ không đặc biệt phản đối nên ngập ngừng gọi: "Cha!" "Gượng gạo vậy làm gì, có ai miễn cưỡng con đâu!" Tiểu Bảo lập tức xích lại gần, ôm lấy tay anh cười nịnh: "Hihi, không có ạ! Chú... Cha bỏ qua cho con đi! Chỉ là chưa quen thôi ạ!"  "Lúc trong trường, không thấy con không quen như vậy." Mở miệng khép miệng đều là cha, gọi đến hăng say, như sợ người khác không biết, anh là cha của cậu vậy. Tiểu Bảo có hơi chột dạ: "Con không có!"  Còn không phải sợ Sở Hà tị nạnh ư! Nếu như mẹ cậu không ý kiến gì, cậu rất tình nguyện gọi anh là cha! Dẫu sao, đã sống chung lâu như vậy rồi, nói không có chút tình cảm nào là giả, chỉ là, không lệ thuộc vào cha giống như những đứa trẻ khác thôi!  Cố Cảnh Liên hừ lạnh, quàng vai cậu hỏi bằng giọng nhẹ nhàng: "Hôm nay có vui không?" "Vui ạ!" Đứa bé nhỏ như vậy, nào có biết nói dối, cậu nói lời tận đáy lòng: "Hôm nay là ngày vui vẻ nhất của Tiểu Bảo!"  Sở Hà nghe vậy, không biết trong lòng là mùi vị gì. Từ nhỏ, Tiểu Bảo vô cùng tò mò và khát khao về cha, cậu không có cha từ bé, nên rất hay bị mấy đứa nhỏ cùng trang lứa bắt nạt. Có nhiều đứa trẻ công kích cậu rằng có mẹ sinh nhưng không có cha nuôi.  Tiểu Bảo khá tổn thương vì chuyện đó. Chỉ là, hôm nay không giống vậy, cậu lấy lại mặt mũi trước rất nhiều bạn bè, Cố Cảnh Liên phong độ như vậy, khỏi phải nói oai như nào! Không ngờ rằng, một đứa nhỏ cũng quan trọng mặt mũi, ham hư vinh như vậy!  Nhưng chút lòng hư vinh này lại dễ thảo mãn như vậy! Nhất thời, Sở Hà có hơi áy náy trong lòng, cô luôn thấy nợ tuổi thơ của Tiểu Bảo quá nhiều. Khi về nhà, Tiểu Bảo giơ đồ chơi khoe với bác Phúc!  "Bác Phúc, bác xem nè! Đây là đồ chơi thắng được đó ạ! Rất đẹp!"