Trong giới giải trí, Cố Tinh Trạch là một nhan sắc hiếm có, vài thập niên mới có một người. Người như vậy lại qua đời quá sớm, thật là đáng tiếc. Nhưng người đàn ông này trong gương mặt có vài phần giống với Cố Tinh Trạch. Điều khiến người khác chú ý hơn cả, chính là anh ta quá trẻ, nếu chỉ nhìn tướng mạo cũng chưa đến 28 tuổi, cũng không loại trừ trường hợp chỉ là do ngoại hình trẻ mà thôi.  Cô gái đứng bên cạnh Cố Cảnh Liên chính là mẹ của Tiểu Bảo! Có lẽ có Cố Cảnh Liên ở phía trước nên vẻ đẹp của cô đã bị giảm đi ít nhiều, nhưng tuyệt đối cũng là một mỹ nhân. Lông mày của cô mang theo một vẻ tinh anh, ngũ quan hoàn mỹ nhưng cứng rắn, cho dù cô có cố gắng tỏ vẻ dịu dàng thế nào thì thân phận là một cảnh sát quốc tế của mình cũng khiến cho vẻ nghiêm nghị trên người cô dễ dàng bị nhận rõ!  “Cô…” Tiểu Bảo thấy cô Tiết đang ngạc nhiên đến mức bất động nên thử gọi vài tiếng. Cô Tiết lúc này mới lấy lại bình tĩnh, lập tức nói: “Là cha mẹ của Tiểu Bảo đúng không… mời hai vị vào! Buổi họp phụ huynh sắp bắt đầu rồi!”  Cố Cảnh Liên nắm lấy tay Tiểu Bảo, cùng Sở Hà ngồi vào chỗ trước những ánh mắt chú ý của mọi người. Đợi Tiểu Bảo ngồi vào chỗ xong, phía bên Cố Cảnh Liên và Sở Hà lại xuất hiện vấn đề. Do ghế ngồi của cha mẹ đều được điều chỉnh cao một chút, với thân hình cao lớn của mình, Cố Cảnh Liên ngồi vào có cảm giác thật chật chội.  Sở Hà không thể không ngượng nghịu đứng lên, chỉnh lại bàn ghế một chút. Hai người đều có vóc dáng cao gầy mới có chỗ để cử động. Mấy người phụ huynh bên cạnh không thể không thốt lên: “Thật là cao…” “Cảm giác chỗ ngồi của bọn họ thật là nhỏ, chắc là chật lắm…”  “Hai vợ chồng đều cao như vậy, lại đẹp, sau này con lớn lên nhất định sẽ rất cao…” Sinh Nhi quay đầu nhìn Tiểu Bảo, thành thật khen ngợi: “Tiểu Bảo, cha cậu thật là đẹp trai! Còn đẹp trai hơn cả cha của Nặc Hàm nhiều!” Tiểu Bảo đắc ý cười, nhưng lập tức lại có chút ngại ngùng, đỏ mặt nói: “Cha của mình đương nhiên là đẹp trai rồi!”  Con nít không biết mấy thứ như khiêm tốn dối trá, được người khác khen thì liền cảm thấy ngại ngùng, nhưng vẫn rất vui mà trả lời. Cố Cảnh Liên nhướng mày. Giữa mấy đứa nhỏ có rất nhiều cuộc ganh đua.  Nhưng đây là lần đầu tiên bị con ruột của mình đem ra so xem cha của ai đẹp trai hơn! Anh không những rất chú trọng ngoại hình mà còn do căn bệnh sạch sẽ, thường giữ cho ngoại hình của mình luôn sạch sẽ. Cộng thêm dung mạo điển trai và vóc người cao lớn, có thể nói, trong số các phụ huynh, anh là nổi bật nhất.  Cô Tiết đứng trên bục giảng, tươi cười nói: “Các vị phụ huynh kính mến, xin chào mọi người! Đầu tiên tôi xin được thay mặt cho toàn thể giáo viên và học sinh lớp Hướng Dương gửi lời chào mừng đến tất cả quý vị, theo đó là lời cảm ơn chân thành…” Cô Tiết đứng trên bục giảng đọc diễn văn, nhưng dưới lớp, bất luận là phụ huynh hay học sinh cũng đều bận rộn nhìn trộm Cố Cảnh Liên. Sở Hà ngồi trên ghế, cảm nhận được ánh mắt nhìn vào mình từ mọi góc độ xung quanh, nhất thời như ngồi trên bàn châm, cả người không tự nhiên.  Cô từng làm cảnh sát hình sự, nên bất luận là trước đây hay bây giờ, đều không thích cảm giác bị người khác quan sát như vậy. Nhất là cha của Nặc Hàm, vẫn liên tục nhìn về phía cô và Cố Cảnh Liên. Sở Hà bất giác nhướng mày nhìn lại hắn một cái.  Nếp sống của một cảnh sát hình sự bao năm qua đã khiến cho sát khí trong mắt của cô vô tình để lộ ra.