Sau khi Tiểu Bảo ngủ, bác Phúc đến nói với anh, vì thiệp chúc mừng cậu đã khóc một trận vật vã. Anh vừa mắng cậu không có tiền đồ, chút chuyện nhỏ này cũng khóc nhè, vừa dặn bác Phúc chuẩn bị dụng cụ và giấy thủ công, cẩn thận nghiên cứu rồi bắt đầu làm. Thật ra, làm thiệp chúc mừng lập thể không khó khăn lắm, nhưng anh lại không đủ kiên nhẫn.  Chỉ có điều, người nào đó trước giờ luôn mạnh miệng, Tiểu Bảo vừa khóc anh liền đau lòng, ngoài miệng không nói nhưng nhân lúc cậu ngủ lại bắt đầu làm. Cách làm khá đơn giản nhưng cần sự kiên nhẫn, cực kỳ rườm rà, nếu không cẩn thận sẽ thất bại ngay. Anh dựa theo giáo trình bác Phúc đưa, sau đó phác họa ra giấy, rồi dùng kéo cắt từng chút một.  Sở Hà đứng ở cửa lặng lẽ nhìn, người đàn ông này cũng có lúc kiên nhẫn như vậy, anh quý thời gian như vàng bạc, vậy mà có lúc phí thời giờ vào chuyện vô nghĩa này. Không ngờ rằng, anh vậy mà lại nghiêm túc làm bài thủ công giúp Tiểu Bảo. Anh quá chăm chú nên không phát hiện Sở Hà đang đứng ở cửa.  Cô tò mò về thành quả của anh, vì nên cô đi vào, tiếng bước chân đột ngột làm anh chú ý. Cố Cảnh Liên ngước mắt chống lại cái nhìn tò mò của cô. “Sao?”  Mặt anh không đổi sắc: “Trễ vậy sao không ngủ đi.” “Anh cũng chưa ngủ mà?” Sở Hà lạnh lùng đi đến trước bàn, còn chưa kịp nhìn kỹ anh đã giấu đi, cảnh giác hỏi cô: “Nhìn cái gì mà nhìn.”  “Nhìn xem anh làm thiệp chúc mừng ra sao.” “Không phải tôi làm.” Anh mạnh miệng: “Bác Phúc làm.”  “À! Vậy để tôi xem xem, bác Phúc làm ra sao?” “Cút.” “Sao hả? Anh xấu hổ à?”  Sở Hà mỉm cười nói: “Quả thật, với tính tình của anh sẽ không kiên nhẫn làm bài tập thủ công của nhà trẻ.” “Im miệng cho tôi, có nghe không?” Sở Hà đưa tay định kéo tay Cố Cảnh Liên ra, anh lập tức ngăn cô lại.  “Không cho xem tôi càng muốn xem!” Cô vươn tay còn lại đến gần tay anh cầm tấm thiệp, anh hừ lạnh hất tay cô ra: “Cô dám?” Tới tới lui lui, cả hai đấu ba bốn hiệp.  Thân thủ Sở Hà rất tốt, Cố Cảnh Liên cũng chẳng ăn chay, thân thủ của anh chỉ hơn chứ không kém cô, vì vậy, chỉ chốc lát đã ngăn được cô. “Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, vậy nên...” Mắt anh lạnh thấu xương: “Đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi.”  Sở Hà không nghĩ vậy, cô hừ lạnh: “Có vẻ làm rất xấu.” Cố Cảnh Liên: “...” “Không xem cũng được, tôi cũng không có hứng thú.”  Cô nói xong lập tức quay đầu đi về phòng. Anh trừng mắt nhìn bóng lưng cô. Người phụ nữ này, lại xấc xược rồi.  ... Hôm sau. Lúc Tiểu Bảo thức dậy, tủ đầu giường cậu có sẵn một tấm thiệp chúc mừng.  Cậu dụi mắt, tò mò mở xem, vừa mở ra, một con mèo hoạt hình lập thể đập vào mắt! “Oa...!” Tiểu Bảo cảm thán, tâm trạng cực kỳ vui vẻ.