Công bằng mà nói, Vân Thi Thi đối xử với cô ta không tệ, cô không xem cô ta là một trợ lý thông thường mà là bạn, thậm chí còn mời cô ta làm phụ dâu trong hôn lễ của mình. Đối với Vân Thi Thi, Mộc Tịch rất quan trọng, giống như người thân của cô. Nhưng cô ta lại phản bội cô.  Đây là chuyện cô không thể tha thứ được! Cô tin tưởng cô ta tuyệt đối, chưa từng hoài nghi những lời cô ta nói. Rất ít khi cô tin tưởng một người đến vậy, chỉ vì Mộc Tịch là cấp dưới của Tần Chu.  Nhưng cô ta làm như vậy, quả thật khiến người khác bị tổn thương. Khi Tần Chu biết chuyện cũng giận đến không chịu được, thậm chí anh ta còn định trừng phạt cô ta thật nặng nhưng lại bận quan tâm Vân Thi Thi nên vẫn chưa làm. Cô ta luôn muốn gặp mặt cô một lần, bất kể có được tha thứ hay không, cô ta phải chính miệng nói lời xin lỗi.  Cô ta từng cầu xin Tần Chu nhưng anh ta trả lời rằng: “Thi Thi tin tưởng cô như vậy mà cô lại phản bội cô ấy, cô còn hy vọng sẽ nhận được sự tha thứ sao? Cô ấy không muốn gặp cô dù chỉ một lần. Mộc Tịch, tôi cực kỳ thất vọng về cô, tôi khuyên cô nên biến mất trước mặt Thi Thi! Đừng ép tôi phải ra tay.” Cô ta run sợ, không phải sợ Tần Chu ra tay mà vì sự đè nén trong lòng sắp vỡ tan. Lúc Hữu Hữu rơi xuống biển được một tháng, Mộc Tịch cắt cổ tay tự tử ở nhà nhưng được phát hiện kiệp thời và đưa đến bệnh viện.  Suy nghĩ của cô ta rất đơn giản, đó là một mạng đền một mạng, nợ máu trả bằng máu. Cô ta hại Thi Thi và Hữu Hữu vậy thì dùng tính mạng mình để đền bù vậy. Mặc dù cô biết, tính mạng của cô không quan trọng đối với Thi Thi nhưng đây là cách tốt nhất cô có thể nghĩ ra.  Cô không cầu được tha thứ, chỉ hy vọng có thể đền tội! Thế nhưng tự tử không thành công. Nước trong bồn tắm tràn ra ngoài, chảy xuống tầng dưới, hàng xóm bên dưới báo cảnh sát, phát hiện Mộc Tịch tự tử trong nhà nên vội vã đưa đến bệnh viện.  Cấp cứu hai mươi mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng vượt qua giai đoạn nguy hiểm. Vân Thi Thi biết chuyện, cô cảm thấy thương xót nên đến bệnh viện xem sao. Mộc Tịch nhìn thấy cô, lòng vốn đã nguội lạnh chợt như được rót sức sống vào.  Cô ấy bước xuống giường, “phịch” một tiếng quỳ xuống, nước mắt đầm đìa nói: “Thi Thi, em thành thật xin lỗi chị! Em không hy vọng chị sẽ thứ... Nhưng mà trừ cách này ra em không biết làm sao thể đền tội! Thi Thi, xin lỗi! Xin lỗi chị! Em xin lỗi!” Cô ấy không ngừng dập đầu, trán cọ sát với mặt đất đến rớm máu. Sắc mặt Vân Thi Thi tái nhợt, đứng nhìn nhưng không đưa tay đỡ.  Lòng cô hiện như tro tàn, không chút nhiệt độ nào. Cho dù cô ấy khóc lóc vật vả thì cô vẫn không thể tha thứ. “Tôi đến đây không phải để nghe những điều này.”  Cô cười lạnh nói: “Cô tự trách bản thân mình lắm đúng không? Rất muốn tôi tha thứ cho cô lắm đúng không? Đúng rồi. Dĩ nhiên cô phải tự trách chứ, cô không cảm thấy như vậy rất ít kỷ à?” Mộc Tịch giương mắt nhìn cô. “Cô muốn tôi tha thứ cũng chỉ để lòng mình dễ chịu hơn. Cô không muốn sống trong sự hổ thẹn cả đời. Nhưng mà tôi không cách nào tha thứ cho cô được. Đồng cảm với điều này ư? Cô không thể, tôi càng không thể. Giống như kim không đâm vào người cô nên cô không cảm nhận được sự đau khổ của tôi.”