"Anh... trai..." Tiểu Dịch Thần nghe được rõ ràng, trong nháy mắt mở cờ trong bụng, lập tức đem Tiểu Nguyệt Dao bế lên, vui vẻ ôm vào lòng, nhẹ nhàng cọ xát khuôn mặt trắng nõn của cô bé. "Nguyệt Dao, em nhất định nhận ra cái này là đồ vật của Hữu Hữu đúng không?" Tiểu Nguyệt Dao nằm sấp trong ngực cậu, ánh mắt tò mò đánh giá dây chuyền thạch anh tím, hai tay không ngừng chơi đùa. Trí nhớ của trẻ con là cực kỳ có hạn. Những chuyện chúng nhớ được cũng vô cùng có hạn. Thế nhưng Nguyệt Dao lại là đứa bé rất thông minh. Lúc Hữu Hữu có thời gian thì thích nhất là chơi cùng cô bé, mà Nguyệt Dao cũng cực kỳ quen thuộc với Hữu Hữu. Có lúc, miễn là Nguyệt Dao tỉnh, chỉ cần Hữu Hữu đẩy cửa đi vào, Nguyệt Dao nghe thấy tiếng bước chân của cậu liền có thể nhạy bén phân biệt được là ai, ngửi được mùi thơm trên người liền hưng phấn giơ chân lên! Nguyệt Dao vẫn chưa biết nói chuyện, năng lực suy nghĩ cũng có hạn. Bởi vậy Nguyệt Dao thích ai nhất rất khó nói chính xác. Mỗi người nói một kiểu, tất cả mọi người đều cho rằng Nguyệt Dao thích mình nhất. Nhưng mà trên thực tế thì chỉ lúc Hữu Hữu đến gần thì Nguyệt Dao mới hưng phấn nhất. Nguyệt Dao đối với Hữu Hữu rất quen thuộc cho nên khi nhìn thấy dây chuyền thạch anh tím trên cổ Tiểu Dịch Thần thì đứa trẻ thông minh liền nhận ra đây đồ vật trên người Hữu Hữu, hưng phấn khoa chân múa tay. Có điều nàng dường như đem Tiểu Dịch Thần nhận lầm thành Hữu Hữu, dù sao thì cả hai người cũng thực sự quá giống nhau, hơn nữa Nguyệt Dao còn nhỏ như vậy, cho nên cô bé vốn là không quan tâm, không để ý Tiểu Dịch Thần, thế nhưng vừa nhìn thấy dây chuyền của cậu liền hứng phấn lên. "Anh... trai..." Viền mắt Tiểu Dịch Thần không khỏi ướt, cậu ôm chặt Nguyệt Dao, vốn là tỉnh dậy từ cơn ác mộng khiến cậu kiệt quệ, nhưng mà bởi vì cô bởi vì cô bé mà rốt cuộc không kìm nén được, lệ rơi đầy mặt. "Anh... trai...” Tiểu Nguyệt Dao có chút không hiểu được nước mắt của cậu, đầy hứng thu đùa nghịch viên thạch anh tím, tựa như yêu thích không buông tay. Cô bé không hiểu được tâm tư cùng bi ai của Mộ Dịch Thần, càng hiểu được đằng sau nước mắt của của cậu là gì, một lòng bị thạch anh tím hấp dẫn. Tiểu Dịch Thần thấy nàng yêu thích như vậy liền trở về phòng, đem thạch anh tím tách ra. Tổng cộng hai viên, cậu tách ra làm hai, trở lại phòng của em gái, đem chiếc lắc chân vừa làm xong đeo ở cổ chân Tiểu Nguyệt Dao. "Em một cái, anh một cái." Tiểu Dịch Thần dùng ngón tay gảy viên thạch anh tím, mỉm cười nhìn em gái. "Có điều không được phép làm mất! Đây là bùa hộ mệnh Hữu Hữu cho chúng ta!" Tiểu Nguyệt Dao ôm lấy chân nhỏ, trong lúc nhất thời trọng tâm không ổn định, ngã xuống giường. Tiểu Dịch Thần bị chọc cười, cười không ngừng, nước mắt cũng không cảm giác mà khô đi. Đứa bé rốt cục có thể nói được một chút, cho dù từ đầu tiên học được không phải là "cha", cũng không phải "mẹ" mà là "anh trai". Điều này khiến người ta có chút dở khóc dở cười! Nếu Hữu Hữu ở đấy, nhất định sẽ mặt mày hớn hở đúng không? Em ấy nằm mơ đều hi vọng nghe Tiểu Nguyệt Dao gọi một tiếng "anh trai". Có điều cậu không nhắc qua chuyện này với mẹ, chỉ lo lắng mẹ thấy vật nhớ người. ... Công tác trục vớt vẫn được tiến hành có thứ tự. Cung Kiệt điều khiển hai chiếc tàu tuần tra, đội hình quy mô lớn, gần như ảnh hưởng đến tuyến đường biển then chốt. Có điều, nửa tháng trôi qua đều không có tăm tích. Vân Thi Thi không đồng ý từ bỏ dù là một tia cơ hội, ngoại trừ thời gian ngủ, cô gần như đều ở trên thuyền chờ đợi tin tức, nhưng là chờ nửa tháng trôi qua cũng không chờ được tin tức gì.