Cậu dùng ngón tay nhẹ nhàng đóng lại mặt dây chuyền. “Hữu Hữu, bao giờ em mới về nhà?” … “Em không phải là đang muốn nói cho anh biết em không muốn về nhà đấy chứ? Có phải tại anh lúc nào cũng trêu trọc làm em tức giận? Anh đảm bảo sau này tuyệt đối sẽ không làm như vậy nữa! Sẽ không cố ý trêu em, không chọc giận khiến em không vui…” Tiểu Dịch Thần nhấp miệng, lại nói: “Quan trọng là bao giờ thì em về nhà?” Cậu trở về giường, lẳng lặng nằm xuống, nhìn chỗ trống bên người, cậu mờ mịt đưa cánh tay ra, tưởng tượng Hữu Hữu nằm bên cạnh mình, muốn ôm em nhưng cánh tay chỉ ôm vào khoảng không. Mũi Tiểu Dịch Thần lại chua xót, cắn chặt răng níu lấy chăn, phát ra tiếng nghẹn ngào bất lực. … Dịch Thần chìm vào một giấc mộng nặng nề không dứt, bức bách cậu gần như không thở nổi. Trong mơ, cả bầu trời đều u ám, mây đen giăng đầy khiến người ta có cảm giác rất nặng nề, mang theo khí thế phá hủy. Cậu mờ mịt nhìn quanh bốn phía lại nhìn thấy mình đứng trên một vùng biển đổ nát, nước biển dưới chân nhuộm dần một màu đen như mực. Cậu thử bước một bước lại có thể đứng vững trên mặt biển không rơi xuống. Cậu lập tức tỉnh táo ý thức được đây là trong mơ. Bình thường khi mơ thì dù cho cảnh trong mơ có kỳ quái cậu cũng không ý thức được mình đang mơ, thế nhưng bây giờ ý thức của cậu lại đặc biệt minh mẫn. Mộ Dịch Thần mờ mịt đi trên biển, sóng lớn đánh vào người cậu nhưng không có chút đau đớn nào, giấc mộng này rốt cuộc đến khi nào mới có thể tỉnh lại. Phía xa có một thiếu niên mặc áo đen đưa lưng về phía cậu, trông cô quạnh mà lạnh lùng. Mộ Dịch Thần có chút không hiểu đi tới, lúng túng mở miệng: “Cậu là ai?” Thiếu niên áo đen chỉ đưa lưng về phía cậu, không phát ra một tiếng, tựa như không nghe thấy lời cậu nói. Mộ Dịch Thần lại gần hơn một chút, âm thanh hơi hơi nâng lên. “Cậu là ai?” Thiếu niên áo đen cuối cùng cũng có phản ứng, nhưng không phải lập tức xoay người lại mà là đi về phía trước. Mộ Dịch Thần chợt cảm thấy cổ quái, tăng nhanh bước chân đuổi theo bóng người trước mắt. Thiếu niên áo đen thờ ơ bước đi, thong dong mà thanh thản giống như ở hoa viên. Mộ Dịch Thần đuổi theo đến mức thở hồng hộc, thỉnh thoảng có sóng biển đánh tới trói buộc bước chân của cậu. “Chờ chút!” Thiếu niên làm cậu có cảm giác vô cùng quen thuộc. Mộ Dịch Thần tăng nhanh tốc độ, cuối cùng đuổi theo, cậu nói: “Chậm đã!” Thiếu niên áo đen tựa như cuối cùng cũng nghe thấy tiếng cậu, đột nhiên dừng bước chân nhưng vẫn đưa lưng về phía cậu như cũ. Mộ Dịch Thần dừng chân, thở dốc một lát rồi nhẹ nhàng đưa tay tóm lấy vai người kia. “Cậu là ai?” Tay vừa chạm tới vai của thiếu niên cậu liền cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo ập tới. Cậu không nhịn được mà rụt tay về lại thấy một bên mặt của thiếu niên khôi ngô mà quen thuộc bỗng chốc ánh vào tầm mắt của cậu. “Hữu Hữu!” Mộ Dịch Thần khẩn trương lên. “Hữu Hữu, sao em lại ở đây?” Thiếu niên áo đen hơi nghiêng người, ngoái đầu nhìn về phía cậu, đôi mắt trống rỗng mà đen nhánh, giống như không hiểu. “Hữu Hữu?” Cái tên này dường như cực kỳ xa lạ. Thiếu niên đọc thầm một lần rồi cười nhạt. “Hữu Hữu là ai?” “…” Trái tim Mộ Dịch Thần siết chặt. “Hữu Hữu, em không biết anh sao? Anh là anh trai của em!” Thiếu niên áo đen lạnh lùng đánh giá cậu một chút, bên môi là nụ cười nguội lạnh. “Anh trai?” Giọng điệu lành lạnh tựa như băng tuyết bao phủ, không có chút nhiệt độ nào.