“Em… Em không có…” Hữu Hữu bối rối giải thích: “Anh, em không có ăn hiếp anh mà…” “Vậy vòng tay thạch anh tím mà anh tặng em ở đâu?” Hữu Hữu vội vàng cúi đầu nhìn phía cổ tay, vòng tay thạch anh tím vốn dĩ đeo ở trên tay, nhưng lại không cánh mà bay. “Vòng tay đâu rồi?” “Bị em làm mất rồi!” Tiểu Dịch Thần ôm lấy Nguyệt Dao, oán hận nói: “Nguyệt Dao, chúng ta đi, không cần để ý đến em ấy!” Nguyệt Dao lạnh lùng nhìn cậu ấy, xoay người nằm sấp trong lòng ngực của Tiểu Dịch Thần, không nhìn cậu ấy, xoay người hướng tới vùng biển mà đi. Hữu Hữu sốt ruột hẳn lên, bất chấp tất cả chạy theo, nhưng mà chỉ thấy Tiểu Dịch Thần ôm Nguyệt Dao càng chạy càng xa, nửa thân người bị mặt nước biển che phủ lại. “Nguy hiểm! Trở về!” Hữu Hữu cũng lao vào vùng biển, cố gắng hô hào: “Đừng bỏ lại em!” ... “Anh ơi, Nguyệt Dao, đừng bỏ lại em! Mọi người hãy chờ em với!” Một cơn sóng đánh qua, cậu ta trong nháy mắt bị nước biển nuốt chửng vào, mùi nước biển mặn không ngừng tràn ngập vào cổ họng trong miệng và răng, cậu ấy cố gắng giãy dụa, cơ thể càng lúc càng chìm xuống, hướng xuống biển chìm vào trong đó. Cậu ấy cố hết sức mở to cháu mắt, trong lúc hô hấp khó thở, trước mắt chợt lóe qua khuôn mặt dữ tợn đáng sợ của Vân Na. “Là dì!” Hữu Hữu kinh ngạc mở lớn miệng, nước biển tràn ngập vào phổi. Cậu ấy tuyệt vọng cố nắm lấy tay, thử cố gắng nắm lấy một cọng rơm hy vọng, trôi dạt trong vùng biển vô bờ, cậu ấy không nắm được cái gì hết, mặc cho sóng biển trôi dạt... Lần thứ hai tỉnh lại, mở to mắt, lại là nằm trong căn phòng trắng tinh. Bức rèm cửa trắng như tuyết, vách tường trắng xóa, cậu ấy đột nhiên tỉnh giấc, ngồi dậy đứng lên, nhìn quanh bốn phía, trong phòng không có ai. Cậu ấy hoang mang tột cùng, vén cái chăn ra, chạy đến cửa, nhưng cánh cửa không mở ra được. Cậu ấy tuyệt vọng gõ cánh cửa, khóc và hô to: “Mẹ! Mẹ!” “Cha ơi! Cha ơi! Mọi người đang ở đâu?” “Tiểu Dịch Thần, cứu em với, cứu em với…” … Cánh cửa bỗng nhiên mở ra. Cậu ấy lao ra trông thấy một đám người xa lạ đang đứng ở đó, bọn họ lạnh lùng đánh giá cậu ấy, âm thanh khe khẽ nói nhỏ. “Đứa nhỏ không ai cần.” “Đáng thương… Không cha không mẹ…” “Đứa trẻ mồ côi, đáng thương thật…” Hữu Hữu tức giận nói: “Ta có cha! Ta có mẹ!” Một thanh âm ở đỉnh đầu cậu ấy vang lên: “Những gì cháu nhìn thấy đều là ảo tưởng, cháu không có mẹ, cũng không có cha.” “Ngươi gạt ta!” Cậu ấy xoay mạnh người lại, nhưng lại trông thấy một mảng tối tăm, khi quay ngược người lại, đám người kia không thấy nữa rồi, cậu ấy chìm trong một bóng tối, giơ tay không thấy năm ngón. Dưới chân giống như trống rỗng, vực sâu ngàn trượng, cậu ấy thật cẩn thận bước ra từng bước, lại nghe thấy phía trước truyền đến tiếng bước chân. Hữu Hữu chứa nước mắt xoay người, lại trông thấy Vân Thi Thi lưng hướng về phía cậu ấy đang đi chậm rãi, một bộ áo trắng, mái tóc đen dùng một cái dây cột tóc bó lại, dịu dàng xinh đẹp. “Mẹ!” Hữu Hữu tủi thân lau nước mắt, đuổi theo hướng cô ấy: “Mẹ, mẹ không được bỏ lại Hữu Hữu! Mẹ, mẹ ôm một cái đi…” Cậu ấy đuổi tới phía sau Vân Thi Thi, thật cẩn thận kéo lấy góc áo của cô ấy: “Mẹ, mẹ ôm một cái…” Vân Thi Thi hoàn hồn lại, “Bặt” một tiếng vung tay cậu ấy ra: “Cháu là ai?” Cậu ấy bất ngờ không kịp ngã ngồi trên mặt đất, ngơ ngẩn ngước đầu lên, đã thấy khuôn mặt lạnh lùng của Vân Thi Thi nhìn phía cậu ấy, lạnh như băng nói: “Ta không phải mẹ con!” “Mẹ…” “Đừng gọi ta là mẹ!” Khuôn mặt của Vân Thi Thi trở nên biến sắc dữ tợn, lạnh lùng nói: “Cháu nhận sai người rồi!” “Ô ô ô…”