Hắn dường như đã sớm đem vật này ngậm trong miệng, khảm nạm ở giữa kẽ răng. Hữu Hữu định thần lại, là máy móc loại nhỏ. Cậu theo bản năng giơ tay lên bảo vệ con mắt, nhưng vật này dường như không giống suy nghĩ của cậu rằng bên trong có ám khí. Dieter Rees cắn vật này, cố sức một hồi thì ngay sau đó nghe được âm thanh “tích” kéo dài. Trên người hắn truyền đến âm thanh điện tử “tích, tích, tích”. “Âm thanh gì?” Hữu Hữu sai người, nói: “Đi xem xem! Trên người hắn có đồ vật gì đó đang kêu!” “Vâng!” Lính đánh thuê đi lên phía trước, Dieter Rees nhìn hắn chằm chằm, khóe miệng ẩn chứa nụ cười đắc ý mà lãnh huyết, tựa như mang theo một loại tình thế bắt buộc! “Thành thật một chút!” Người đàn ông cho hắn một đấm, theo quán tính thì thứ ngậm trong miệng hắn cũng rơi xuống đất. Người đàn ông nhặt lên xem một chút, ánh mắt kinh hãi, đột nhiên đạp Dieter Rees ngã ra trên đất, xốc áo hắn lên, đúng như dự đoán liền thấy trên eo hắn có một cái hộp nhỏ. Người đàn ông mở hộp ra lại thấy một loại bom hẹn giờ nhỏ! Bom đã bắt đầu đếm ngược, 60 giây, vô cùng gấp gáp! Hữu Hữu cũng nhìn thấy quả bom kia trên người hắn, nhanh chóng đứng lên đi tới bên người Dieter Rees, sợ hãi trợn to hai mắt! “Ông!” “Ha ha ha!” Dieter Rees điên cuồng cười lớn, hắn đã định trước cho mình một con đường chết rồi! Mặc dù Hữu Hữu lưu lại tính mạng cho hắn nhưng nhất định khiến hắn sống không bằng chết! Hắn đã sớm dự liệu như vậy, bom trên người là lối thoát cuối cùng của hắn! Dieter Rees nhếch môi, cười châm biếm vì đạt được mục đích mà liều lĩnh. “Ha ha ha! Sớm muộn gì đều là một con đường chết cùng với sống không bằng chết, chết trong tay cậu không bằng cậu theo tôi xuống địa ngục luôn đi, thế nào?” Hữu Hữu tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Lính đánh thuê ngồi xổm xuống nghiên cứu bom, Dieter Rees lại có vẻ vô cùng bình thản, lạnh lùng nói: “Tôi khuyên cậu không nên lộn xộn, loại bom này một khi kích hoạt, nổ tung chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi. Các người không cần lãng phí thời gian! Chôn cùng ta đi!” “Ông nằm mơ!” Hữu Hữu lập tức nói: “Mở cửa khoang, đem hắn ném xuống biển!” Lính đánh thuê gật đầu, ngồi xổm xuống, lưu loát loại bỏ dây khoá trên người hắn. Lúc lên máy bay, vì chắc chắn mà Hữu Hữu sai người đem hắn trói vào trên giá, giờ đây dây khóa tầng tầng, muốn mở ra còn cần phải mất một chút thời gian. Dieter Rees cười đến là đắc ý: “Thông minh quá sẽ bị thông minh hại, đợi các người cởi trói xong, ném ta xuống biển, các người cũng không thoát khỏi cái chết!” “Câm miệng!” “Chớ xem thường loại bom nhỏ bé này, uy lực của nó có thể làm cho cậu mở mang tầm mắt!” Hữu Hữu nghiến răng nghiến lợi túm chặt cổ áo hắn. “Ông đừng hòng thực hiện được!” “Chỉ còn 30 giây! Bom lập tức muốn nổ tung! Không còn kịp!” Người lính đánh thuê quyết định thật nhanh, hiểu rõ rằng nếu tiêu tốn thời gian mở xiềng xích thì đến lúc bọn họ thật sự phải chôn cùng Dieter Rees! Người đàn ông mở cửa khoang, phóng tầm mắt tới vùng biển, xoay người cùng Hữu Hữu nhìn nhau. Hữu Hữu lập tức rõ ràng người kia muốn làm gì. “Anh điên rồi sao?” “Cấp trên, tôi rất tỉnh táo!” “Anh rất rõ ràng, độ cao này từ trên máy bay nhảy xuống không nghi ngờ gì là nhảy từ mười mấy tầng lầu xuống đất!”