Cô ấy nâng lên súng lục, nhắm ngay hắn, thủy thủ ngoài cửa nhìn thấy cô ấy có súng, theo bản năng giơ hai tay lên, giải thích nói: “Tôi… Tôi chỉ là… Tôi chỉ là tới xem tình hình thôi! Hy vọng cô biết rằng, nếu con tàu này gặp nguy hiểm, chúng ta đều phải mất mạng!” “Tôi biết!” Vân Thi Thi nuốt nước bọt lo lắng nói: “Tôi sẽ thả anh vào, nhưng mà, anh không được uy hiếp đến tôi, nếu không, tôi nhất định sẽ giết anh!” Thủy thủ cũng hoảng sợ gật đầu. Vân Thi Thi dùng súng nhắm ngay hắn, một bên tay giơ ra mở cửa, nhưng mà lúc này mới ý thức được, cửa là được khóa từ bên ngoài. Phó thuyền nhìn thấy cửa là được khóa từ bên ngoài, lập tức phản ứng lại, từ trên người lấy ra một chuỗi các chìa khóa, so sánh đối chiếu để tìm được cái chìa khóa, cắm vào, cắm trúng ổ khóa rồi. Từ đầu tới cuối, Vân Thi Thi cảnh giác dùng súng nhắm vào hắn. Cửa vừa mới mở ra, thủy thủ đó liền hướng đến cô ấy nhào tới, Vân Thi Thi không chuẩn bị kịp bị bổ nhào té xuống đất, vừa muốn nổ súng, người đàn ông đấm một cái vào góc miệng của cô ấy, “Bùng” một tiếng, không có gì phòng thủ, cô ấy đau đến nỗi co lấy người lại, vẫn ôm khư khư cây súng lục, không cho hắn cướp đoạt. Thủy thủ từ thắt lưng rút ra dao đeo, nắm chặt cán dao, mới vừa giơ tay lên, bỗng nhiên… Thân tàu phát ra một tiếng "Chít két" rất lớn và chói tay, rung chuyển mãnh liệt! Cả khoang thuyền, đều giống như đất rung núi chuyển! Vân Thi Thi giật nẩy mình một cái, chỉ cảm thấy toàn thân con tàu, đều đang rung chuyển, giống như long trời lở đất vậy! Sao lại thế này!? Con tim của Vân Thi Thi bị cuốn vào trong nỗi sợ hãi tột cùng. Sự rung chuyển lớn như vậy, làm cho người đàn ông hồi nãy chuẩn bị giơ mũi dao hướng vào ngực cô ấy mà đâm vào, dẫn đến lệch hướng, đâm trúng kế bên sàn tàu của cô ấy. Mũi dao hung bạo đâm vào, vào sâu trong sàn tàu, cộng thêm trọng tâm con người không vững, trong lúc nhất thời khó có thể rút ra. Vân Thi Thi phản ứng lại, thừa lúc thời cơ này, dùng sức cố gắng đạp mạnh hắn ra, cô ấy lúc nãy vẫn cầm chắc cây súng lục, nhưng mà vẫn chưa nhắm được mục tiêu, thì lại một tiếng rung chuyển lớn hơn nữa, “Đùng đoàng” một tiếng, nhìn xuyên qua sàn tàu, cô ấy dường như nghe được từ phía dưới con thuyền truyền đến một âm thanh kêu réo cực kỳ chói tai, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo! Người thủy thủ đó cũng không quan tâm đến cô ấy nữa, vội vàng trèo lên phía trước màn hình, hô to không ổn! “Shit!” Hắn mắng một tiếng, tập trung giải cứu. Vân Thi Thi không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đang lúc một đầu mơ hồ, chỉ nghe là một tiếng chói tai vang lên, thân tàu lại phát sinh rung chuyển, rung chuyển lần này so với hai lần trước, không rung mạnh khác thường, chốc lát, cả khoang điều khiển chìm vào bóng tối. Hệ thống mạch điện bị tác động mạnh, làm cho cả khoang tàu đều chìm trong một mảng tối tăm! Tiểu Dịch Thần cùng Hữu Hữu đang trên đường chạy đến, gặp sự rung chuyển mạnh như vậy, khoang tàu cứ rung chuyển lần này sang lần khác, Hữu Hữu suýt nữa đứng không vững, Tiểu Dịch Thần lập tức đưa tay vững vàng đỡ lấy. “Sao lại thế này?” Hữu Hữu lo lắng nhìn xung quanh bốn phía, dưới ánh trăng lạnh lẽo thê lương như vậy, sóng biển mãnh liệt, không ngừng đánh vào thân tàu. Tiểu Dịch Thần đi đến lan can nhìn xuống phía dưới, nhìn thấy sóng biển khác thường, nhíu mày lại, có chút kinh hãi nói: “Sợ là va phải đá ngầm rồi.” “Va phải đá ngầm ư?” “Ừ.” “Có nghiêm trọng không?” Hữu Hữu không hiểu những điều này, tò mò hỏi cậu ấy. Cậu ta đột nhiên phát hiện, thì ra những thứ mà cậu ta biết đều không phải là toàn bộ, và cũng đột nhiên phát hiện, có nhiều lúc, cậu ta cũng sẽ cần dựa vào Tiểu Dịch Thần. Tiểu Dịch Thần thần sắc nghiêm trọng gật đầu, có chút lo lắng nói: “Xem ra tình hình này, nhất định là rất nghiêm trọng rồi.” Thuyền bè mà vô ý đụng phải đá ngầm, việc này có thể là chuyện lớn cũng có thể là chuyện nhỏ. Biển cả nhìn bề mặt giống như tĩnh lặng, nhưng dưới đáy biển, đôi khi sẽ có đá ngầm, có những lúc ẩn sâu dưới nước hàng chục mét, cần có máy dò mới có thể phát hiện được.