Mộ Nhã Triết cười quỷ dị, ngón tay thon dài nắn vuốt điểm nhạy cảm của cô, Vân Thi Thi khẽ ngâm một tiếng, tai vội đưa lên che môi, trừng mắt nhìn anh. Người này muốn thấy cô phải khó xử sao? “Thi Thi? Rốt cuộc cô làm sao vậy?” người ngoài cửa lại gõ cửa tiếp. “Trả lời cô ta đi.” Mộ Nhã Triết cười đến tà ác, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm vết hôn đến giờ vẫn chưa biến mất trên cần cổ cô, đó là “con dấu” mà anh khắc lên người cô. Vân Thi Thi không biết mở miệng ra sao, vô cùng tức giận, người đàn ông này, rõ ràng muốn thấy cô phải lúng túng. Dưới thế tấn công của anh, đầu óc một nửa bị vây trong lí trí, một nửa lại ở trạng thái rơi vào tay giặc. “Cô đừng lo...đến áo khoác của cô, tối nay tôi...sẽ đưa cho cô...” Bỗng ngoài cửa không còn âm thanh nào nữa. Im lặng bất thường khiến cô căng thẳng đến cực điểm. Nhưng người đàn ông lại thấy dáng vẻ căng thẳng lúc này của cô có chút thú vị. Vì vậy vẫn không hề ngừng sự tấn công, không ngừng làm loạn trên người cô. Vân Thi Thi thẹn quá hóa giận, có ý định ngăn lại đợt “xâm lược” này. Trên cánh môi bỗng truyền đến cơn đau. Mắt đẹp của Mộ Nhã Triết chợt mở to, tia đỏ tươi hiện lên từ đáy mắt, phản ứng với hành động cắn môi anh của cô, trong mắt lóe lên sự tức giận rồi biến mất. Trong sự đau đớn, đôi môi nhanh chóng có hơi ngứa ngáy, anh không né tránh mà liếm lấy vị máu tanh ngọt, càng khiến nụ hôn này thêm sâu. Máu trên cánh môi dần loang lổ ra. Đầu lưỡi của anh giống như quỷ hút máu, tà tứ mà mị hoặc. Đưa một phần vị máu vào khe môi của cô, anh muốn cô cũng phải nếm thử hương vị này. Trong phòng nghỉ, kiều diễm cuồn cuộn. Đầu lưỡi Vân Thi Thi chạm phải vị ngọt tanh, trong đầu nổ tung. Mộ Nhã Triết vẫn vong tình hôn như cũ, cướp đoạt mạnh mẽ. Nhưng người dưới thân dần dần không còn phản ứng. Mộ Nhã Triết chậm rãi ngẩng đầu, thấy thiên hạ trong ngực lộ ra khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt lặng lẽ đặt trên mặt anh. Trên cánh môi có vết máu lờ mờ. Đó là khi cô cắn môi anh cũng bị dính máu. Nó làm nổi bật sắc mặt trắng bệch của cô, vô cùng đẹp đẽ. Ánh mắt anh càng thêm sâu, vươn tay xoa môi cô, ngón tay lau đi vết đỏ tươi trên cánh môi. Cô há mồm cắn ngón tay anh. Để lại dấu răng rất sâu. Như con mèo đang tức giận, sinh lòng độc ác, không hề hạ thủ lưu tình. Mộ Nhã Triết không hề bị ảnh hưởng, chậm chạp đứng dậy, hình như không còn hăng hái. Thân thể hoàn mĩ nghênh ngang rời đi, tiện tay vớ lấy áo khoác tây trang bên cạnh, mở cửa, đi ra ngoài. Ngoài cửa, Giang Vũ Đồng vẫn chưa rời khỏi mà đứng chờ ở cửa, không đợi được bóng người của Vân Thi Thi, lại bất chợt đối mặt với anh. Giang Vũ Đồng ngây ngẩn cả người. Lấy thân phận của cô ta, dĩ nhiên không biết thân phận của anh, ấn tượng đầu tiên là, người đàn ông này đẹp trai quá đáng! Hơn nữa, còn vô cùng trẻ tuổi. Thân hình cao to, khí thế bất phàm, khuôn mặt như thiên thần, khó có từ nào có thể tả nổi sự tuấn mĩ của anh. Anh ta là ai vậy, sao lại đi ra từ phòng nghỉ của Vân Thi Thi? Đôi mắt sắc bén của Giang Vũ Đồng phát hiện ra trên cánh môi của anh có vết thương, còn đang thấm ra tia máu. Mộ Nhã Triết khẽ nhíu mày, thấy tầm mắt cô ta rơi vào cánh môi, vô thức lè lưỡi liếm sạch vết máu, lạnh lùng không nói câu nào, xoay người đi.