Nhưng trên thực tế, sợi dây này chỉ là dây dừng tính thời gian, đồng thời cũng là đường dây dẫn nổ, sau khi cắt nó xong đếm ngược sẽ dừng lại, 5 giây sau nó sẽ lập tức phát nổ. Sợi dây này rất dễ nhầm lẫn với dây điện, nhưng Mộ Dịch Thần đã có kinh nghiệm trong việc này càng là sợi dây quan trọng thì thiết kế sẽ càng ngắn, sợi dây càng dài càng nguy hiểm. “120…” "119…” "118…" Số giây không ngừng nhảy. Mồ hôi lạnh đã chảy đầy mặt Mộ Dịch Thần, mồ hôi chảy vào trong mắt cậu làm mơ hồ tầm nhìn, Vân Thi Thi đau lòng lập tức giúp cậu lau đi. Cậu càng nghiên cứu càng thêm hận thấu xương lão cáo già Dieter Rees. Gặp quỷ rồi! Rốt cuộc là ai đã thiết kế đường dây phức tạp như thế này. Cả người Mộ Dịch Thần đều đổ mồ hôi lạnh, cậu cố gắng duy trì bình tĩnh không ngừng sắp xếp những sợi dây. Sau khi đem tất cả những đường dây phân loại rõ ràng máy cảnh báo đã bắt đầu kêu lên, chỉ còn lại duy nhất 20 giây đếm ngược. Cậu hít một ngụm khí lạnh rút dao găm bên hông ra, bật dao lên, chọn ra hai sợi dây, lưỡi dao chạm vào hai sợi dây, một vệt sáng lạnh lẽo hắt lên mặt cậu có chút chói mắt. Yết hầu Mộ Dịch Thần nghẹn lại một chút, tay không tự chủ mà run rẩy. "Mẹ…" Bỗng nhiên Mộ Dịch Thần ngẩng đầu nắm chặt lấy đôi tay cô, nặng nề đặt lên tay cô một nụ hôn, bên má hiện ra lúm đồng tiền. “Cho dù thế nào đi nữa, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ. Con sẽ không rời bỏ mẹ.” Vân Thi Thi nghẹn ngào không thể phát ra tiếng nói, chỉ có thể lung tung gật đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống. Dù rằng cô rất tin tưởng vào bản lĩnh của con mình nhưng mà số mệnh là một ẩn số, ngoại trừ lo lắng ra chiếm phần nhiều là đau lòng. Thằng nhóc này sao có thể vì cô mà chịu đựng nhiều như vậy. Vân Thi Thi ôm lấy cậu, nói từng chữ một: “Mẹ tin con Dịch Thần, con không cần lưỡng lự, chỉ cần làm những gì con cho là đúng là được.” “Dạ.” Mộ Dịch Thần nắm hai sợi dây, trong hai sợi dây này chỉ có 1 dây là dây điện, còn lại một dây cậu vẫn chưa chắc chắn rốt cuộc là dây dẫn nổ hay đường dây khác. Nhưng mà cậu không tìm thấy sợi dây dẫn nổ khác. Hai sợi dây này là hai sợi duy nhất mà cậu có thể phân ra để tìm ra sợi dây cứu mạng. Đã xác định được sợi dây điện nhưng cậu vẫn không dám cắt nó, lỡ như quả bom này có trang bị thêm điện dung dẫn nổ ngược nếu như cắt đứt rồi thì dù cắt đứt đoạn dây cũng sẽ dẫn đến phát nổ. Nếu như vậy thì chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên một sợi dây khác, tuy không nắm chắc nhưng vẫn đáng để thử. Mộ Dịch Thần cắn chặt hàm răng, nắm một sợi dây, cậu nhắm mắt lại hít một hơi sâu cuối cùng mạnh mẽ cắt đứt sợi dây. "Tích…" Máy tính thời gian của quả bom phát ra một âm thanh bén nhọn kéo dài, âm thanh có chút chói tai, con số dừng lại ở giây thứ “003”. Mộ Dịch Thần giật mình mở to đôi mắt, đến khi xác nhận được số giây đã ngừng lại cậu mới ý thức được mình đã cắt đúng dây dẫn nổ. Nhưng mà cậu không có thời gian để thả lỏng, để ngăn ngừa việc ngoài ý muốn cậu lập tức cắt đứt sợi dây điện, máy đếm giờ lập tức tắt. Vân Thi Thi cũng khẩn trương đến nín thở, đến khi nhìn thấy máy đếm giờ đã được tắt thì mồ hôi không ngừng rơi trên mặt. Mộ Dịch Thần ngã ngồi trên mặt đất, thời khắc khẩn trương vừa nãy cứ như ngàn cân treo sợi tóc, gần như đã lấy hết tất cả sức lực tinh thần của cậu, bây giờ tinh thần được thả lỏng cả người cậu như nhũn ra. Có một loại cảm giác là sau khi chiến xong xong thì cảm giác tinh thần được thả lỏng ra, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.