Ánh trăng từ cửa sổ trên mái nhà hắt vào, còn lại vài tên thuyền viên nắm chặt súng lục, nhắm thẳng về phía cậu, dùng thứ tiếng Trung sứt sẹo quát lên. “Không được nhúc nhích!” Có súng? Khóe môi Tiểu dịch Thần cứng ngắc một hồi, chậm rãi đứng dậy, hai tay giơ cao hơn đầu, vẻ mặt lạnh lùng. “Bỏ dao xuống!” Người kia lại khàn giọng hét lên. Dường như đứng trước mặt họ không phải là một đứa trẻ tám tuổi mà là một ác ma! Mộ Dịch Thần nghiêng đầu, nở một nụ cười lạnh lùng tà mị giống như nghe không rõ. Người kia tiếp tục khoa tay múa chân nói: “Bỏ dao xuống!” Mộ Dịch Thần “ồ” một tiếng, ra vẻ muốn thả dao găm trong tay xuống, lúc này bọn họ mới hơi buông lỏng một chút, thế nhưng chính vào lúc này Tiểu Dịch Thần đột nhiên híp mắt, dao găm trong tay đột nhiên bay ra ngoài, ở trong không trung xẹt qua một đường vòng cung lóa mắt, “xoạt” một tiếng tàn nhẫn đâm vào cổ của một người trong số đó. Máu tươi bắn tung tóe trên đất, hắn muốn nổ súng nhưng thân thể đã ngã xuống. Hai người đàn ông còn lại hoàn toàn khiếp sợ, gần như sợ vỡ mật, hoảng loạn hướng về phía cậu mà nổ súng nhưng mấy phát đạn đều trượt. Tiểu Dịch Thần duỗi cẳng chân, mũi chân móc lấy thi thể trên mặt đất, đột nhiên móc lên, che chắn ở trước người, chân phải gạt lấy dao găm cách đó không xa rồi hất lên, vững vàng dùng tay bắt lấy, dễ dàng ném ra ngoài. So với hai kẻ vô tích sự này thì Tiểu Dịch Thần dù sao cũng đã tiếp nhận khóa huấn luyện vô cùng hà khắc, hơn nữa khi gặp chuyện vô cùng bình tĩnh, dù cho phải đối mặt với người đông thế mạnh cũng không hoảng hốt, nhằm mục tiêu chính xác, nhắm trúng lồng ngực của một người, tàn nhẫn đâm vào! Còn lại một người run run giơ súng lên, sau đó mới hốt hoảng phát hiện đã bắn hết sáu viên đạn, vội vã thay băng đạn mới. Tiểu Dịch Thần chạy như bay về phía hắn, tên kia cũng coi như có tốc độ, thay xong băng đạn, lên đạn, nổ súng nhưng Mộ Dịch Thần dùng sức giữ lấy tay của hắn, hướng nòng súng sang bên cạnh. “Đoàng, đoàng, đoàng” ba phát đạn đều bắn trúng một người đàn ông khác. Mộ Dịch Thần nhanh nhẹn giơ chân lên, đá trúng hạ bộ của hắn. Nam nhân “gào” một tiếng, hai chân nhanh chóng kẹp chặt. Cảm giác chân bị kẹp lại, Tiểu Dịch Thần nhảy một cái bay lên một phát túm lấy tóc của tên kia, kéo tóc hắn đi về phía lồng sắt. “Rầm” một tiếng! Va chạm mạnh khiến gã đàn ông đau đến đầu váng mắt hoa. “Tha mạng… tha mạng…” Mộ Dịch Thần không có kiên nhẫn nghe hắn nói lời vô ích, một tay giữ cằm, một tay bóp cổ hắn, mạnh mẽ vặn một cái, xương cổ lập tức tác rời, gã ta “ô” lên một tiếng, phần đầu vô lực gục xuống, ngã trên mặt đất. Hiện trường bẩn thỉu, bừa bộn khắp nơi, mùi thuốc súng gay mũi tràn ngập căn hầm. Mộ Dịch Thần chậm rãi đứng dậy, nhìn quanh những thi thể trên đất, kiểm tra một hồi, mãi đến khi xác nhận bọn họ đã chết mới thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng bình thường đi về phía Vân Thi Thi. Vân Thi Thi kinh sợ không nói ra lời. Tiểu Dịch Thần lập tức an ủi cô. “Mẹ, đừng sợ, mẹ an toàn rồi.” Cậu dừng ánh mắt trên ổ khóa nhà giam, đi đến nghiên cứu. Trong lòng Vân Thi Thi vẫn còn sợ hãi, vừa nghĩ tới cậu một mình đối mặt với sau người không khỏi kinh hồn bạt vía. “Dịch Thần, con… sao lại tới đây?” Vân Thi Thi vẫn sợ hãi không thôi.