Đặt lên cánh môi mềm của cô, anh thầm thì: “Nhớ em.” Trong giọng điệu của anh lộ ra nhu tình hiếm có, là độc dược mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng không thể cự tuyệt. Như rót vào trong xương, khiến tất cả dây thần kinh tê dại. Trong giấy phút ấy, Vân Thi Thi không còn sức phản kháng. Mộ Nhã Triết ôm eo cô, áp cô vào trong góc ghế sô pha, chậm rãi cúi người sát gần. Thậm chí cô không còn có chút khoảng trống nào, lại bị anh dịu dàng bịt kín đôi môi lần nữa. Nụ hôn này không khí thế rào rạt như trước, làn môi vốn lạnh như băng, dưới sự vuốt ve của cô có thêm mấy phần độ ấm. Nụ hôn sâu lấp đầy khoang miệng. Anh không hề thỏa mãn với nụ hôn lướt qua, đối với cô, luôn luôn khát vọng càng nhiều. Giống như là bảo tàng thần bí, dụ dỗ người ta khám phá bí mật. Cơ thể nặng nề của người đàn ông bao trùm lên cơ thể cô, cô gầy như vậy, không thể chịu nổi trọng lượng lớn như thế, bàn tay nhỏ bé cố sức đẩy rs. Dưới sự cố gắng, răng môi căng thẳng, chặn thế tiến công của anh ở bên ngoài. Mộ Nhã Triết vươn tay nắm lấy cằm cô, đầu ngón tay bóp chặt khớp hàm của cô, cô bị đau, không thể không há mồm thỏa hiệp. Hơi thở thơm mát lập tức xông vào, bị vây hãm trong hương thơm của cô, xâm lược càn quét. Đợt tấn công tiến hành tuần tự, vẻ đẹp của cô, thế gian khó có thể tìm ra từ ngữ hoàn hảo để hình dung. Mộ Nhã Triết giữ gáy cô, thón tay thon dài từ từ luồn vào mái tóc của cô, nụ hôn của anh càng thêm cháy bỏng, trong cơn động tình, hận không thể dung nhập cô vào xương cốt của mình! “Cốc cốc cốc -------“ Đột nhiên cánh cửa bị người gõ. Hai mắt Vân Thi Thi mở lớn, chớp mắt tỉnh táo lại. Lý trí trôi đi dần quay về, cô ngạc nhiên xoay đầu, nghe thấy ngoài cửa vang lên giọng nữ: “Thi Thi, cô ở đâu?” Người mở miệng ngoài cửa chính là người mới cùng khóa với cô, Giang Vũ Đồng, hai mươi ba tuổi, từ năm mười tuổi đã một mình lên thủ đô bươn chải, chiến đấu mấy năm mới có thể có cơ hội kí hợp đồng với điện ảnh của Hoàn Vũ. Là một người mới có tư chất, nếu lần huấn luyện này có thể đạt được thành tích ưu tú thì có thể ký hợp đồng với công ti điện ảnh truyền hình dưới trướng Hoàn Vũ, chính thức ra mắt. Không đợi cô đáp lại, người phụ nữ xoay nắm cửa, thấy không mở được. “Thi Thi, áo khoác của tôi để quên trong phòng nghỉ của cô, cho tôi vào lấy nhé!” “Cô ở đâu vậy? Sao lại khóa trái cửa làm gì?” Bầu không khí kiều diễm vẫn đang trôi lững lờ trong phòng. Không hề bởi sự tác động từ ngoài cửa mà ngừng lại. Cô không khỏi căng thẳng, đẩy Mộ Nhã Triết trên người ra, người đàn ông lại không hề phản ứng, không rảnh để ý với sự quấy nhiễu ngoài cửa. Sự thờ ơ của anh khiến Vân Thi Thi hơi nóng nảy. “Mộ Nhã Triết, dừng lại...” Mộ Nhã Triết vô lại cong môi: “Làm sao bây giờ, không dừng được.” Vân Thi Thi cố giãy dụa, lại bị anh bá đạo giam cầm trong lồng ngực, Mộ Nhã Triết căn vành tai của cô, thổi khí: “Để cô ta đi đi.” “Vân Thi Thi, cô ở đâu?” Người ngoài cửa hơi sốt ruột. Ánh mắt gian tà mê hoặc của Mộ Nhã Triết càng thêm nguy hiểm, mắt khẽ híp lại. Vân Thi Thi thấy mà kinh hồn táng đảm, lớn tiếng đáp: “Tôi...bây giờ tôi không tiện...” Vừa thốt ra, Vân Thi Thi liền hối hận, giọng nói của cô khàn khàn run run, có chứa sự đè nén. Thật mất mặt! “Thi Thi, giọng nói của cô có vẻ là lạ, có phải cơ thể khó chịu hay không?” Vân Thi Thi vội đáp: “Không đâu...”