Hắn nhàn nhã tựa người ra sau, khẽ lắc chiếc ly cổ cao trong tay, hắn mặt không đổi sắc nhìn Hữu Hữu đang tao nhã ngồi đối diện, đột nhiên hừ lạnh, khịt mũi coi thường! “Đây là thành ý mà cậu nói?” Cậu cong môi mỉm cười, thản nhiên nói: “Đúng vậy tiên sinh, dù gì cũng do tôi khiến ông tổn thất không nhỏ, nên chút tâm ý này cần phải có!” Chút tâm ý? Cần phải có? Ha, tiểu tử thối này xem hắn là gì chứ? Nhà từ thiện ư? “Thành ý sao? Ha ha!” Dieter Rees cười nhạo, khẽ nhấp một ngụm rượu, hắn chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt cậu, hơi khom người lạnh lùng nói: “Chỉ có năm triệu đô-la, có thể so với tổn thất của tôi ư?” Mắt Hữu Hữu không gợn sóng, mỉm cười nói: “Tất nhiên là không đáng kể. Nhưng mà, Dieter Rees tiên sinh, ông có biết chuẩn bị nhiều tiền như vậy trong hai tiếng khó thế nào không?” Đôi mắt chim ưng của hắn khẽ híp lại, phảng phất sự sắc bén của dã thú, hắn lạnh lùng nhếch môi chăm biếm, nhấc tay ném ly rượu vang vào đầu Hữu Hữu! “Choang!” Tiếng ly rượu vỡ thành từng mảnh! Rượu vang đỏ tươi chảy xuống thành dòng! “Đây là cái mà cậu gọi là thành ý!” Hắn gầm lên một cách khinh thường! “Hữu Hữu!” Mộ Dịch Thần kinh hoảng xông tới. Cậu ngồi ung dung trên sofa như cũ, môi vẫn giữ nụ cười tao nhã nhưng khuôn mặt có hơi nhếch nhác. Máu hòa lẫn với rượu chảy từ trán xuống, thấm ướt cả gò má trắng trẻo của cậu, toàn bộ mắt trái trở nên đỏ tươi! Cậu nhắm mắt lại, khẽ mở con mắt con lại, bình tĩnh nhìn Dieter Rees, không hề có chút hốt hoảng. Mộ Dịch Thần thấy vậy, cơn giận nổi lên trong lòng, cậu ấy đứng phắt dậy, nhìn chằm chằm Dieter Rees, hận không thể đấm vào mặt hắn một phát! Trơ mắt nhìn hắn ta làm nhục Hữu Hữu, cậu ấy căm tức không chịu nổi! Hữu Hữu nheo mắt trái, đưa tay cản cậu ấy lại, nhẹ nhàng nói: “Anh, đừng kích động.” Tiểu Dịch Thần có chút không cam lòng, tức giận nghiến răng, quay đầu nói: “Nhưng mà... Hữu Hữu, em chảy máu rồi! Mắt... Mắt có sao không? Thủy tinh có bay vào mắt không?” “Đừng lo, ngồi xuống đi!” Mộ Dịch thần khẽ cắn môi, cuối cùng lui về sau một cách miễn cưỡng. Cậu bình tĩnh dùng tay áo lau qua loa vết máu trên mặt, mỉm cười nói với Dieter: “Dieter Rees, chuyện này tôi thật sự có lỗi. Tôi cũng biết năm triệu đô-la này không thể bù đắp cho tổn thất của ông. Nhưng ông lại bắt cóc một phụ nữ yếu đuối để uy hiếp người khác không phải rất mất phong độ ư?” Nhìn thấy cậu nhếch nhác như vậy mà vẫn có thể giữ lễ độ, mỉm cười tao nhã, Dieter Rees không khỏi có hơi kinh ngạc. Nhưng trong nháy mắt, hắn lập tức khôi phục vẻ khinh thường như cũ.