“Anh hiểu lầm rồi, gan tôi có lớn cỡ nào cũng không dám lấy mạng mình ra làm trò đùa. “Thức thời chút đi, mau giao mật mã ra đây!” “Chỉ cần tôi nói cho anh biết mật mã, giây tiếp theo tôi sẽ bị súng lục trong tay anh bắn xuyên đầu, xác chìm nơi đáy biển.” Cậu đưa ra lời bàn luận, hiện thực khiến người khác vô cùng kinh hãi. Người đàn ông trừng mắt, hắn lập tức dí chặt họng súng. “Cậu có tin tôi lập tức giết chết cậu không?” Súng lục lạnh lẽo, họng súng tối đen tràn đầy nguy hiểm. Mộ Dịch Thần căng thẳng đổ đầy mồ hôi lạnh, thậm chí cậu ấy còn chuẩn bị có thể cướp súng bất kì lúc nào. Hữu Hữu lại điềm tĩnh hơn, cậu mỉm cười nói: “Anh giết tôi thì 3 tỷ USD của ông chủ anh sẽ bị ngấm nước đấy. À đúng rồi, quên nói là trừ tôi ra không ai mở được mật mã này cả.” “...” “Nhanh cho tôi lên thuyền.” Hữu Hữu giang tay, điềm tĩnh nói: “Tôi có một khoản giao dịch, muốn thương lượng với lão đại của anh.” Người đàn ông nghi ngờ đánh giá cậu một lượt, cuối cùng, hắn cất súng đi, bắt đầu xét người Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần, sau khi xác định trên người họ không có thiết bị và vũ khí gì mới hừ lạnh nói: “Giơ tay ra đi!” Mộ Dịch Thần không hiểu ý hắn, Hữu Hữu chủ động nhấc hai tay, mặc cho người đàn ông còng tay cậu lại. Người đứng phía sau lập tức hiểu ra, cậu ấy cũng nhanh chóng giơ tay ra để hắn còng lại. Hai nhóc con ngồi thuyền nhỏ, thuận lợi lên thuyền. Hai người vừa mới lên thuyền đã lập tức được đưa đến khoang khách quý. Du thuyền vô cùng lớn, từ cửa khoang thuyền đến phòng tiếp khách của Dieter Rees khoảng chừng mấy trăm mét, cửa mở ra, Mộ Dịch Thần và Hữu Hữu đi vào trong, Dieter Rees ngồi trên ghế sofa da thật, thấy có hai nhóc con đi vào hắn nghi hoặc hỏi: “Sao lại có hai người?” “... Hơ? Sao lại là hai đứa nhỏ?” Hữu Hữu ngẩng đầu, không đổi sắc mặt chống lại cái nhìn của hắn: “Dieter Rees, cuối cùng cũng gặp nhau.” “Cậu là?” “Ông không cần biết tôi là ai!” Cậu nói với hắn: “Bây giờ có thể mở còng tay cho chúng tôi chưa?” Dieter Rees cảnh giác đánh giá cậu vài lần. Hữu Hữu vô tội nghiêng đầu nhìn hắn, khinh thường nói: “Chẳng lẽ ngay cả một đứa nhỏ tay trói gà không chặt ông cũng sợ sao?” “Đúng là buồn cười!” Hắn ra hiệu, lập tức có người đi đến mở còng tay cho hai cậu. Hữu ngồi xuống chỗ đối diện hắn một cách tự nhiên, mỉm cười hòa nhã nói: “Dieter Rees tiên sinh, tập đoàn Cụ Phong sơ suất khiến ông tổn thất, chúng tôi cảm thấy vô cùng có lỗi, nên tôi muốn gửi một chút thành ít, biểu đạt tấm lòng của chúng tôi.” Cậu nói xong lập tức đưa mắt ra hiệu, Tiểu Dịch Thần hiểu ý, cậu ấy tiến lên trước đặt vali xuống bàn, mở khóa ngay trước mắt mọi người, đẩy một vaili đô-la tới trước mặt hắn. Dieter Rees liếc nhìn, không khỏi nhíu mày một cái. Tiền được xếp ngay ngắn trong vali, năm trăm triệu đô-la không phải là con số nhỏ nhưng còn kém xa yêu cầu của hắn. So với số lượng mà hắn bị tổn thất, càng không đáng nhắc đến! Dieter Rees là nhà tư bản có mười phần dã tâm, là một con cáo già, trời sinh tính tình tham lam, chừng ấy tiền sao có thể làm hắn thỏa mãn?