“Mộ Nhã Triết, sao anh lại ở đây?” Chẳng phải anh bộn bề nhiều việc hay sao? Trên ghế sô pha, Mộ Nhã Triết ưu nhã nằm nửa người, áo sơ mi màu đen hơi hở ra, để lộ làn da lồng ngực ẩn ẩn hiện hiện. Bên dưới mặc quần tây cắt may vừa vặn, đi một đôi giày da thủ công, hai chân thon dài nhã nhặn vắt lên, bày ra tư thế cao quý kiêu ngạo. Không thể không nói, vóc người của anh cực kì gợi cảm, từng đường nét trên cơ thể đều hoàn mĩ cân xứng. Dây chuyền màu bạc nằm trên xương quai xanh càng làm nổi bật làn da trắng bóc, rất mê người. Bữa trước anh bay đến nước Mĩ, hôm nay vừa mới xuống máy bay. Thấy vẻ mặt anh mệt mỏi, mái tóc màu đen hơi rối che đi mày kiếm, lông mi dài rậm đan vài nhau, để lại bóng râm mờ trên mắt. Mộ Nhã Triết ngậm điếu thuốc, trong phòng tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt. Vân Thi Thi chôn chân tại chỗ, bất động, cau mày: “Anh vào bằng cách nào? Còn có...sao anh biết đây là chỗ nghỉ ngơi của tôi? Lẽ nào không ai ngăn anh sao?” Lối đi này được bảo vệ ngăn cách, canh giữ nghiêm ngặt, sao anh ta lại có thể vào đây được? “Ngăn tôi?” Mộ Nhã Triết thấy câu này của cô rất có ý tứ: “Cả tòa nhà Hoàn Vũ lớn như vậy đều là của tôi. Ai dám ngăn tôi?” “...” Lời này quả thực khá hợp lý. “Anh không sợ...bị ký giả chụp được sao?” Vân Thi Thi bó tay nói. “Miệng thật cứng, nghe rất khó chịu.” Mộ Nhã Triết cười tà tứ, dập tắt điếu thuốc, ngoắc ngón tay với cô: “Thi Thi, qua đây.” Thi Thi... Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô như thế... Giọng nói tà mị có mấy phần dịu dàng. Vân Thi Thi không hề phòng bị, trái tim như sụp mất một góc. “Qua đây.” Anh thấy cô đứng yên, mơ hồ hiện lên sự không vui. Vân Thi Thi như ngửi thấy hơi thở nguy hiểm, lắc đầu lui về phía sau mấy bước, lưng chạm vào cửa, buồn bực nói: “Không qua đấy.” Mộ Nhã Triết mỉm cười cong môi, trong đáy mắt ánh lên ý cười: “Sao? Còn thích làm nũng à?” “Không có đâu, giám đốc đại nhân, tôi nào dám tức giận với ngài chứ?” Mộ Nhã Triết nhàn nhã nói: “Như vậy, qua đây.” Cô mất tự nhiên quay mặt đi, đứng tại chỗ không hề động đậy. Mộ Nhã Triết chợt cảm thấy dáng vẻ lúng túng của cô rất thú vị: “Em biết không? Em càng như vậy, càng khiến tôi khó có thể kiềm chế.” Sắc mặt Vân Thi Thi đỏ lên. Ý tứ mập mờ trong câu nói của anh vô cùng rõ ràng. Cô lập tức nhíu mày nói: “Cầm thú à?” “Tôi đói bụng.” Đầu lưỡi Mộ Nhã Triết ngả ngớn liếm môi: “Đàn ông đói khát rất đáng sợ, đừng cố khiêu khích dục vọng chinh phục của tôi.” Dứt lời, anh ung dung nghiêng người về phía trước: “Ngoan, qua đây.” “Này...” “Là tôi qua, hay em qua?” Mộ Nhã Triết dựa vào ghế, nhàn nhạt đếm: “Ba.” “Hai...” “Một...” Mộ Nhã Triết làm bộ đứng dậy, Vân Thi Thi thấy thế không khỏi sợ run, ngoan ngoãn đi tới. Người đàn ông dựa trên ghế sô pha, một tay chống đầu, khóe môi chứa nụ cười xấu xa. “Mộ Nhã Triết, anh...Á...” Lời còn chưa dứt, Mộ Nhã Triết đã cầm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lồng ngực mình, ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, người đàn ông có chút nóng vội, hôn lên đôi môi của cô, trằn trọc liếm mút.