Không phải là hắn không tỏ thái độ như trên mạng với Hữu Hữu, mà chủ yếu là, khi ở trên mạng, Hữu Hữu dùng từ và ngữ khí rất giống một người trưởng thành, trầm ổn. Nhưng đến lúc thấy cậu bé đứng trước mặt, một cậu nhóc đáng yêu dễ thương nhường này, hắn lại thấy khó khăn khi giao tiếp với nó trong thế giới người lớn, rất khó dùng tư cách người lớn khi trao đổi phương pháp với nhau. Ấn tượng ban đầu thật quá sâu đậm rồi. Nó là một đứa bé, một đứa bé mới tám tuổi, dù am hiểu sâu, trí tuệ kinh người, nhưng vẫn rất khó khi giao tiếp với nó theo cách quá người lớn. Đứa bé này, dù gương mặt trông đáng yêu, dễ thương, mặc quần yếm, nhưng phong thái như một quý ông, có thể trông như người trưởng thành, mặt mũi không có nét của trẻ con cùng tuổi, và còn có tác phong trầm ổn cực điểm của người uy quyền. Nó cực kỳ có uy phong! Cậu nhóc mà Golan trông thấy đây, ấn tượng đầu tiên khắc quá sâu rồi! Hữu Hữu trao cho hắn một cái nhìn lạnh băng. Golan bỗng nghiêm mặt nói: “Được rồi, đừng ồn ào nữa.” Golan lấy lại thần thái đĩnh đạc, nhìn về phía Cung Kiệt nói: “Lần này trở về, bình an cả chứ hả?” “Chả bình an gì.” “...?” Cung Kiệt tiếp: “Trên đường đi gặp phải cảnh sát quốc tế ngăn lại, suýt nữa thì bị mời về tổng bộ ICPO uống trà.” “Là Tuyết Hồ sao?” “Ừ.” “Quả nhiên.” Sắc mặt Golan chợt trầm xuống: “Người phụ nữ đó thật đúng là âm hồn bất tán.” Cung Kiệt mặt không biến sắc, nói: “Tiểu đội của quân đoàn Alpha lúc trước cô ta phục vụ, toàn bộ binh sĩ, trừ cô ta ra, đều chết dưới họng súng binh đoàn đánh thuê của tôi. Cô ta cứ ám lấy tôi, tức thấu xương.” “Kết quả rồi sao?” “Cô ta không có lệnh truy bắt, cũng không tìm thấy chứng cứ xác thực nên ra về.” Golan cười: “Anh hẳn đã sớm phát hiện tung tích của cô ta nên dẫn dụ đưa cô ta vào tròng.” Hiện tại, quyền lực ICPO đang rung chuyển, vị trí tổng trưởng cảnh sát ai cũng đều muốn ngồi lên, thế lực phân chia, quyền lợi cũng phân tán, cho nên, dù mời tôi quay về tổng bộ, cuối cùng, tôi cũng chẳng màng.” Cung Kiệt nhìn sang Alice: “Cha đâu?” “Ông chủ à? Ông chủ đã rời đi rồi, vẫn chưa thấy về.” Trước đó, Cung Thiếu Ảnh đã rời đi vì chuyện hôn lễ của Vân Thi Thi, ông biết hôn lễ của Vân Thi Thi, vấn đề là do dự có nên đi hay không. Ông không cho ai biết chuyện này, chẳng bảo với ai, sáng hôm đó, dẫn theo một đội lính đánh thuê rời khỏi đảo. Tới hôm nay vẫn chưa thấy trở về. “Vẫn chưa trở về sao?” Cung Kiệt thấy hơi bất an, lo lắng không thôi. Hữu Hữu và Cung Kiệt nhìn nhau, ngạc nhiên vì anh cũng không nghĩ rằng Cung Thiếu Ảnh không có mặt trên đảo. Ông không có trên đảo, vậy ông đi đầu rồi? Cung Kiệt lo lắng, vì chuyện hôn lễ của chị mà cha dường như phiền muộn lắm, không biết cha đã đi đâu, có nguy hiểm gì hay không. Alice nói: “Yên tâm, ông chủ không sao đâu, hôm qua nhận được tin, ông chủ liền đi Trung Đông.” Cung Kiệt nghi hoặc hỏi: “Ông ấy đi Trung Đông làm gì?” “Trong thời gian này, bên Trung Đông xảy ra chiến sự liên miên, có một đơn đặt hàng nên cần phải đàm phán.” Golan lại tiếp: “Anh không có ở đây nên ông chủ tự mình đi.” “Vậy khoảng lúc nào thì ông ấy trở về?” “Không biết chắc được. Ông chủ không nói cho chúng tôi biết thời gian chính xác, nhưng tôi đã phái thêm một tiểu đội đi bảo vệ chu toàn rồi, Kiệt à, anh không cần lo lắng đâu.” Cung Kiệt gật đầu.