“Mấy tuổi ạ?” “Hai mươi ba tuổi!” Hữu Hữu nhẹ vuốt cằm. “Golan?” Trong tổ EITS, Hữu Hữu với Golan nảy sinh mâu thuẫn ý kiến. Golan từng nghi ngờ kế hoạch “Thiên Nhãn” của cậu là chuyện viển vông, căn bản không thể thực hiện được, hơn nữa, còn liệt kê rất nhiều lý do bất khả thi, rất đầy đủ. Hữu Hữu cũng đâu chịu thua, sở dĩ cậu đề xuất kế hoạch này cũng là vì đã dốc lòng suy xét, lại còn tính toán cả ngàn vạn lần! Ban đầu, ý tưởng này được nảy sinh ra trong thang máy. Cậu cùng mẹ đứng trong thang máy, thang máy bỗng gặp chút trục trặc nhỏ. Khi mẹ cậu gọi điện thoại, tín hiệu bị cản lại, căn bản không thể gọi điện ra ngoài, không thể phát tín hiệu cầu cứu. Nhưng chính vì một sự cố nho nhỏ như thế, cậu lại thình lình nghĩ ra một ý tưởng. Giả như, cả thế giới này đều bị một mạng lưới tín hiệu siêu mạnh lũng đoạn, nếu dùng bộ truyền phát chặn sóng, thì khi đó, máy bay không thể cất cánh, thông tin bị nhiễu loạn, tên lửa đạn đạo khó xác định chính xác vị trí, ngay cả phóng đi cũng thế. Trong thế giới thông tin ngày nay, lúc nào cũng vậy, mạng lưới tín hiệu đều bao trùm tất cả. Như vậy, điều đó có nghĩa là ai khống chế được mạng lưới tín hiệu này đều có thể trở thành chúa tể của thế giới tương lai? Khi cậu đề xuất ý tưởng này, Golan liền lập tức bác bỏ. Về cơ bản là không thể thực hiện được. Tuy nhiên, Hữu Hữu cho rằng, tuy rất khó triển khai, nhưng nếu kế hoạch này được đưa vào thực hiện và không ngừng cải tiến, nội trong mười năm thôi, dự án này có thể hình thành dưới dạng sơ khai, về sau sẽ ngày càng hoàn thiện. Có lẽ, ngày nó thành hiện thực không còn xa. Chỉ là, ý tưởng này của cậu quá táo bạo, không ai dám đồng ý. Hữu Hữu dùng thời gian buổi tối để thiết kế bản vẽ của bộ phát tín hiệu, trình lên cấp hội đồng của Tập Đoàn Cụ Phong, Golan xem qua, không nói gì, cũng đồng ý rằng kế hoạch này có thể thực thi, Tập Đoàn Cụ Phong liền nhanh chóng thành lập tổ đặc biệt ‘EITS’. Tổ đội không ngừng thu nạp thành viên, đến hôm nay, tổ EITS đã có hai mươi lăm nhà nghiên cứu khoa học hàng đầu. Thế nhưng, cậu nhóc con đứng ra đề xuất ý tưởng này đã vắng mặt trong giai đoạn nghiên cứu và phát triển dự án khá lâu rồi. Thời gian trước, hồi Nguyệt Dao mới sinh ra, còn mẹ cậu kết hôn, cậu đã bỏ quên hai mươi lăm thành viên trong tổ, chỉ chú tâm vào hai sự kiện trên, hoàn toàn quên mất kế hoạch “Thiên Nhãn”. Khi Cung Kiệt dẫn Hữu Hữu bước vào văn phòng tổ đặc biệt, qua một đại sảnh cao năm thước, bỗng gặp một người đàn ông mặc áo sơ-mi đen đang tiến về cửa chính, tay cầm một quả táo rồi đưa lên miệng cắn một miếng. Cung Kiệt tình cờ gặp lại nên có chút kinh ngạc. “Quay về tổng bộ khi nào thế?” “Thật trùng hợp quá.” Cung Kiệt nở nụ cười trên môi, nắm tay Hữu Hữu đẩy lên trước mặt Golan, mỉm cười nói: “Golan, xin trân trọng giới thiệu với cậu đứa bé này.” “Đứa bé?” Hữu Hữu ngẩng đầu, đánh giá người đàn ông trước mặt, chỉ thấy người đó rất cao, dáng thẳng tắp, mặt mũi uyên thâm, đẹp trai đúng chuẩn người mang dòng máu châu u, mái tóc vàng lấp lánh đẹp tuyệt, mắt xanh thẫm, một vẻ đẹp thâm trầm với ngũ quan hài hòa, tuấn mỹ hớp hồn người. Người đàn ông này chính là Golan? Golan cắn một miếng táo, nhìn đứa nhóc đứng trước mặt, mở to mắt đánh giá mình. Hắn cũng nhìn lại xem xét mặt mũi của Hữu Hữu, thấy rất giống Cung Kiệt, giật mình đánh rơi quả táo trong tay xuống đất, đánh một tiếng “bộp”.