Mộ Nhã Triết lại nói, “Mộ Nhã Triết anh thề! Cả đời này, nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt, không để em sống nghèo khổ, không để em không có nơi để dựa dẫm! Cho dù gian nan hiểm trở lớn đến đâu, anh cũng sẽ vì em vượt qua mọi chông gai.” Mộc Tịch nghe xong, có chút dao động, nói với Quân Mặc, “Hay là để chú rể vào đi? Đừng gây khó dễ nữa.” “Được.” Quân Mặc lại nói, “Nhưng mà cũng không thể để chú rể đi vào dễ dàng như vậy được! Chú rể, hay là anh hát một bài cho cô dâu nghe nhé?” “Ca hát sao?” Tần Chu liếc mắt đánh giá Mộ Nhã Triết một cái, có chút lo lắng, “Tổng giám đốc Mộ, anh hát có được không?” Mộ Nhã Triết đắn đo một lát, đột nhiên kéo kéo cà – vạt, nhẹ nhàng hát ra: Anh muốn hát cho em nghe một bài hát Thừa dịp bây giờ còn trẻ tuổi Thừa dịp trẻ tuổi mặc sức yêu đi Yêu một người mình yêu nhất Đường xá xa xôi chúng ta cùng nhau bước đi Anh hát cho em nghe một bài hát Đem tươi cười hồn nhiên ngây thơ của em cho anh đi Chúng ta sẽ có cuộc sống hạnh phúc Thời gian sáng sủa Anh hát cho em nghe một bài hát Dùng tình cảm ấm áp của anh làm em cảm động Năm tháng là hoài niệm đáng lưu luyến Khuôn mặt đỏ bừng thẹn thùng Ai có thể thay thế được em đây? Thừa dịp trẻ tuổi mặc sức yêu đi Yêu một người mình yêu nhất Đường xá xa xôi chúng ta cùng nhau bước đi … Vân Thi Thi ngồi ở trên giường lắng nghe, ngăn cách cánh cửa, giọng nói của anh trong veo như cũ. Anh hát rất êm tai, trước đây, cô vẫn muốn anh hát cho cô nghe, nhưng mà anh rất keo kiệt, cực kỳ kín đáo, luôn không tình nguyện ca hát. Bây giờ, mượn cơ hội lần này, cô xem như cho lỗ tai ăn no hạnh phúc rồi! Cửa chậm rãi mở ra một khe hở nhỏ, Quân Mặc chắn ở cửa, hắng giọng một cái, “Chú rể, muốn vào không?” Thấy cửa mở ra, đám Lục Cận Dự còn có thể để nó có cơ hội đóng lại sao? Một đám người hợp lực mở cửa ra. Nhưng mà cho dù cửa được mở, nhưng mà vẫn cố kỵ ba phù dâu ở trước mặt, tránh làm bọn họ bị thương vì phá cửa. Hữu Hữu cảm khái nói, “Cha à, chúc mừng cha rốt cuộc cũng được qua cửa…!” Mộ Nhã Triết đâu có tâm tư để ý đến cậu, giờ phút này, toàn độ ánh mắt anh, đều rơi vào người cô dâu đang ngồi trên giường. Gần chín giờ sáng, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, Vân Thi Thi mặc trang phục màu đỏ, ngồi ngay ngắn ở trên giường, cả người cô giống như được khoác thêm một lớp viền vàng, giống như thần linh xuất hiện vậy! Trang điểm tinh xảo, khuôn mặt như vẽ, đôi môi đỏ thắm, nhưng không đậm và rực rỡ, còn có vẻ mị hoặc chọc người. Mộ Nhã Triết cảm thấy thân thể mình hơi nóng lên rồi! Nhưng mà anh hiểu, chuyện này không liên quan đến chén rượu Cung Kiệt ép anh uống ở ngoài cửa, người phụ nữ trước mặt quá xinh đẹp, quá mức chọc người ta động tâm! Mỗi thứ trên người cô, đều được tạo ra bởi những người nổi tiếng, mái tóc dài của cô được búi lên cao, trang sức trên búi tóc không nhiều, một cây trâm màu vàng, làm nổi bật lên khuôn mặt trang điểm tinh xảo của cô. Mộ Nhã Triết càng lúc càng chờ mong hôn lễ ngoài bãi cỏ, bộ dạng cô mặc áo cưới xuất hiện trước mặt anh! Nhất định là rất đẹp, rất là xinh đẹp. Anh chậm rãi đi đến trước mặt cô, quỳ một gối xuống, đưa bó hoa trong tay cho cô. “Vợ à, anh đến rồi.” Vân Thi Thi vừa thẹn thùng, vừa khẩn trương nhìn bó hoa trong tay anh, hai tay vì mất tự nhiên mà lộn xộn ở cạnh nhau. Mộ Nhã Triết lại dịu dàng hướng dẫn từng bước, “Vợ à, đi theo anh đi.” Ánh mắt Vân Thi Thi nhìn anh, hôm nay anh mặc so với bất luận thời điểm nào trước đây, đều đẹp trai hơn nhiều. Bộ tây trang làm thủ công mặc trên người anh, làm nổi bật dáng người cao gầy.